Vì Mình Mà Sống, [...] – Chương 6

Chương 6

“Đừng loạn nữa. Đã là quyên góp thì quyên góp rồi, sau này mọi người đều là người nhà…”

Lời còn chưa dứt, cảnh sát đã bước vào.

“Ai là Trần Kiều Kiều? Có người tố cáo trộm Rolls-Royce cùng trang sức, tổng giá trị 30 triệu, mời theo chúng tôi về điều tra!”

Tôi nhếch miệng.

“Hừ, ai lại đi người nhà với ăn trộm chứ!”

Trần Kiều Kiều sợ đến ngây người, òa lên khóc.

“Bố ơi, Tư Hàn ơi, Kỳ Phong ơi, cứu em với!”

Tôi lạnh lùng bổ thêm một đao.

“Cô khóc cái gì? Nếu không có tật giật mình thì cứ mang đồ ra trả cho tôi đi.”

Anh tôi và Kỳ Phong đau lòng không chịu nổi.

“Mày hết chuyện để rồi sao? Sao cứ mãi ức hiếp em ấy?”

Các khách mời nhỏ giọng bàn tán.

“Không ngờ Đổng Đại Thành lại hồ đồ đến , muốn nhận kẻ trộm con!”

“Nghe tập đoàn Đổng thị phất lên nhờ vợ ông ta. Giờ hai vợ chồng sắp ly dị, tương lai Đổng thị khó mà đoán trước.”

“Ta , thái tử nhà họ Kỳ và thái tử nhà họ Đổng chẳng lẽ đang đóng vở kịch hai nam tranh một nữ?”

Nghe tới đó, mẹ Kỳ Phong nổi giận.

“Bà chị kia, ăn cho cẩn thận! Con trai tôi sao có thể một đứa trộm cắp?”

Nói rồi kéo Kỳ Phong đi luôn.

Kỳ Phong bất đắc dĩ phải theo mẹ rời khỏi hiện trường.

Ở bên này, Trần Kiều Kiều cứ khăng khăng mình đã quyên góp toàn bộ đồ đạc.

Cảnh sát thì thản nhiên đáp.

“Chúng tôi không quản có quyên góp hay không. Trộm đồ người khác vẫn là trộm đồ người khác. Muốn quyên góp thì đi quyên đồ của mình!”

Trần Kiều Kiều tiếp tục cầu xin bố tôi và tôi cứu mình.

Nhưng lần này, bố tôi vì mất mặt quá lớn, giả vờ không quen biết ta.

Anh trai tôi thì cảm nặng nề, đôi chân gãy không thể giúp gì, vội vàng định bò ra giúp, lại tự mình ngã từ xe lăn xuống.

Khách mời chưa kịp ăn cơm, đã no căng bằng màn kịch thị phi.

Ai nấy đều bày tỏ: thỏa mãn vô cùng.

Sau chuyện này, nhiều thành viên hội đồng quản trị bí mật tìm tới mẹ tôi, nếu bà ly hôn với bố tôi, họ nhất định ủng hộ bà.

Họ còn nhấn mạnh: tuyệt đối đừng nuôi tôi thành một phế nhân như trai tôi.

Mất đi sự che chở của Kỳ Phong và tôi, vừa tới đồn cảnh sát, Trần Kiều Kiều đã khai sạch.

Cô ta lập tức khai ra nơi giấu chiếc Rolls-Royce và các món trang sức.

Khai xong còn hỏi cảnh sát.

“Giờ tôi có thể đi rồi chứ?”

Cảnh sát lạnh nhạt.

“Xin lỗi , ngoài chuyện trộm cắp, chúng tôi còn nhận tố cáo ép học sinh nghèo từ bỏ suất học đại học để mình thế chỗ.”

Trần Kiều Kiều lập tức điên cuồng lắc đầu.

“Không phải tôi! Không phải tôi!”

“Nhưng người trong cuộc đã tố cáo, chứng cứ đầy đủ.”

Trần Kiều Kiều hoảng loạn, thét lớn.

“Không phải tôi! Là bố tôi ép tôi! Ông ấy sợ tôi không có bằng cấp sẽ bị hào môn xem thường, nên mới bắt tôi đi giả mạo!”

Những sinh viên nghèo nhà tôi tài trợ đều tôi nhắc nhở từ trước.

Nếu có ai muốn thế chỗ vào đại học, lập tức báo cho tôi.

Nhà tôi tuyệt đối không cho phép chuyện như xảy ra!

Bên này, Kỳ Phong bị mẹ hắn quản chặt, vừa nghe tin Trần Kiều Kiều bị cảnh sát bắt liền cuống lên tìm cách trốn ra ngoài.

Vì muốn nhanh chóng cứu Trần Kiều Kiều, hắn lái chiếc Porsche phóng như bay trên đường.

Kết quả vì vào cua quá gấp, xe lật, hắn cũng bị gãy chân.

Anh trai tôi nghe tin, lập tức mở champagne ăn mừng ngay tại nhà.

Mẹ Kỳ Phong tức giận mắng Trần Kiều Kiều là kẻ xui xẻo, ai cưới ta thì đúng là xui tận mạng.

Bố tôi khi biết Trần Kiều Kiều ở đồn cảnh sát đã khai hết mọi chuyện, tức đến mức hạ lệnh cho tất cả mọi người: từ nay về sau, tuyệt đối không cho Trần Kiều Kiều bước chân vào nhà nữa!

“Ba, chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn mẹ mua tặng con đã bị Trần Kiều Kiều đem bán đồng nát rồi!”

Tôi đang định tiếp tục kể, thì chợt nghe mẹ tôi vui vẻ.

“Ngốc ạ, Đổng Tư Hàn căn bản không phải con trai ruột của ba con!”

“Ơ? Mẹ, mẹ biết từ khi nào ?”

“Mẹ cũng chỉ biết sau này thôi. Ba con ngu ngốc, bị người ta cắm sừng mà còn không biết, còn tưởng mình cao siêu, giấu diếm mẹ nuôi con riêng ở ngoài!”

Tôi ngẫm lại, đúng là từ nhỏ tôi chẳng giống bố chút nào, trước đây cứ nghĩ là giống mẹ ruột ta, ai ngờ căn bản không phải con ruột.

“Thế sao mẹ còn nuôi ta?”

“Hồi đầu mẹ cũng đâu biết. Sau có lần ta bị tai nạn cần truyền m/á/u, mẹ mới phát hiện nhóm m/á/u không khớp. Mẹ cũng từng do dự có nên ra hay không. Nhưng nuôi nấng bao năm, cũng có cảm. Mẹ vốn định giữ bí mật cả đời, ai bảo họ ép mẹ đến bước này!”

Anh trai tôi sau khi biết Trần Kiều Kiều mang thai, vui mừng đến mức rạng rỡ như ánh mặt trời.

Hắn ngồi trên xe lăn, dắt tay Trần Kiều Kiều đến tìm bố tôi đòi danh phận.

“Ba, ba sắp ông nội rồi! Kiều Kiều có thai rồi! May mà lễ nhận thân trước kia bị hủy, nếu không bây giờ biết giải thích thế nào…”

Bố tôi nghe xong đầu ong ong, Trần Kiều Kiều mà giận dữ.

“Trần Kiều Kiều, mày cố trả thù tao đúng không?”

Trần Kiều Kiều lại trở về dáng vẻ tội nghiệp, lí nhí :

“Không phải… không phải đâu…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...