Vì Mình Mà Sống, [...] – Chương 2

Chương 2

Bình tĩnh lại, tôi gọi một trái dừa uống, tiếp tục ngắm hoàng hôn.

Kỳ Phong gọi điện, tôi không nghe, hắn điên cuồng nhắn tin:

【Tư Gia, đổi tên đi, để Kiều Kiều thay em vào đại học!】

Ngu ngốc, tôi thèm trả lời chắc!

【Đổng Tư Gia, dám không nghe máy, không trả lời tin nhắn? Đây là mệnh lệnh!】

Tôi dứt khoát tắt máy.

Một lúc sau bật lại, thấy hắn gửi tin cuối:

【Đổng Tư Gia, không biết tốt xấu, đừng trách tôi hủy hoại !】

Được thôi, tôi muốn xem các người tôi kiểu gì.

Ngày hôm sau, Kỳ Phong tổ chức họp báo.

Hắn cúi chào thật sâu:

“Xin lỗi mọi người, vì chuyện tôi Đổng Tư Gia mà phiền tới quý vị

“Bạn tôi vì muốn lên đại học nên đã ép nữ sinh nghèo nhà tài trợ thay ấy đi thi.

Tôi hy vọng trường học điều tra kỹ lưỡng, trả lại công bằng cho học sinh nghèo.”

Trần Kiều Kiều khóc lóc:

“Đều là chị ấy ép em… em nhà họ Đổng tài trợ học hành, em không dám từ chối…”

Giới truyền thông xôn xao:

“Có thật không? Nghe nhà họ Đổng giáo dục con cái rất nghiêm, sao lại chuyện như thế?”

“Nhà họ Đổng và họ Kỳ đã đính hôn từ nhỏ, Kỳ Phong chẳng phải tự tát vào mặt nhà mình sao?”

Đám phóng viên chụp hình Trần Kiều Kiều điên cuồng, ta khóc lóc đến đỏ mắt, còn thảm hơn Đậu Nga.

Một số phóng viên tỉnh táo hơn, hoài nghi liệu có phải Kỳ Phong vì si mê đóa bạch liên hoa này nên bôi nhọ tôi.

Đúng lúc đó, hiện trường náo loạn:

“Ối trời, vợ của Kỳ Phong tới kìa, chắc chắn là tới đòi lại công bằng cho em mình!”

Anh trai tôi lên sân khấu, cũng cúi chào thật sâu:

“Tôi thay mặt em Đổng Tư Gia xin lỗi mọi người, việc giáo dưỡng tồi tệ của con bé là do tôi quản lý không nghiêm.”

“Mọi người yên tâm, tôi đã sắp xếp cho nó tham gia ‘Chương trình biến hình’, vào nhà máy điện tử cải tạo.”

Nghe tôi , những phóng viên còn hoài nghi lập tức tin hoàn toàn.

Ai mà nghĩ ruột lại giúp người ngoài vu khống em mình?

“Nhìn bề ngoài tiểu thư nhà giàu đoan trang, ai ngờ lại toàn giả vờ!”

“Đúng , nhà họ Đổng nổi tiếng danh tiếng tốt, không ngờ con lại thế này!”

“Ngày hôm nay mua điểm thi, ngày mai mua mạng người, hôm sau lấy người nghèo gánh tội thay!”

“Ai dám? Ai dám đưa con tôi đi công nhân ở xưởng điện tử?”

“Con tôi nuôi lớn, không đến lượt người khác phán xét giáo dưỡng của nó!”

Đúng lúc then chốt, mẹ tôi cuối cùng cũng đến nơi. Vừa đến hội trường đã có hai bảo vệ không biết điều định chặn lại, kết quả bị mẹ tôi lườm cho một cái đã sợ run rẩy tránh ra.

Mẹ tôi sải bước mạnh mẽ lên sân khấu, giật lấy micro từ tay trai tôi, tuyên bố:

“Con tôi nuôi lớn, không đến lượt người khác phán xét giáo dưỡng của nó!”

Anh tôi thấy mẹ về sớm hơn dự tính, lập tức co rúm lại rút ra phía sau. Còn Kỳ Phong lúc đầu còn định che chở cho bông hoa nhỏ kia, bị mẹ tôi trừng cho một cái cũng ngoan ngoãn đứng nghiêm.

Mẹ tôi bao năm chinh chiến trên thương trường, khí chất trên người tự nhiên toát ra uy nghiêm khiến người ta không dám cãi lời.

Mẹ tôi thấy tôi sợ hãi như thế, bên cạnh còn kèm theo bạch liên hoa đang khóc thút thít, lửa giận càng bốc lên:

“Con tôi đường đường chính chính tham gia kỳ thi đại học, không tin thì có thể cầu Cục Giáo dục cung cấp băng ghi hình giám sát ngày hôm đó. Ngược lại, có những kẻ thiểu năng trí tuệ, thi ba năm cũng không đỗ, còn dám giở trò bẩn, mưu tính cướp suất học của người khác!”

Mẹ tôi vốn dĩ là người nghiêm túc, cộng thêm giọng đanh thép, khiến ba người còn lại trên sân khấu không dám nhúc nhích. Các phóng viên lập tức chuyển toàn bộ sự ý sang phỏng vấn mẹ tôi.

“Xin hỏi, bà nghĩ thế nào về việc con trai nhà bà và thiếu gia nhà họ Kỳ cùng vu cho con học sinh nghèo thi hộ?”

Mẹ tôi liếc ba người còn lại trên sân khấu bằng ánh mắt khinh miệt, rồi chậm rãi trả lời:

“Nhà tôi chỉ là nuôi nhầm một con sói mắt trắng thôi. Còn chuyện của nhà họ Kỳ, không liên quan gì đến nhà tôi. Nhà tôi cũng chẳng có thiếu gia gì cả!”

Ngay lúc đó, sắc mặt ba người trên sân khấu trở nên vô cùng khó coi, còn cánh phóng viên thì như nổ tung vì quá nóng hổi.

“Trên mạng đồn rằng con bà sẽ kết hôn với thiếu gia nhà họ Kỳ, chuyện đó có đúng không?”

Mẹ tôi thẳng vào ống kính với ánh mắt vô cùng dịu dàng, bà biết chắc chắn tôi đang theo dõi, như thể qua ống kính thẳng vào tôi.

“Đương nhiên là không đúng. Con nhà họ Đổng sao phải kết hôn vì lợi ích? Điều quan trọng nhất là con bé phải hạnh phúc!”

“Nghe bà và ông Đổng sẽ cùng nghỉ hưu, giao toàn bộ tập đoàn Đổng thị cho con trai quản lý, điều này có thật không?”

Mẹ tôi liếc trai tôi đầy thâm ý:

“Chuyện đó còn xa lắm. Nhân tài cần bồi dưỡng từ từ, chọn người kế thừa cũng cần phải kỹ lưỡng. Nếu đời sau không có đủ trí tuệ và năng lực, chúng tôi hoàn toàn có thể giao toàn bộ tài sản cho quỹ tín thác quản lý.”

Phóng viên thấy chuyện càng rối càng thích, lập tức hỏi tiếp:

“Xin hỏi quan hệ giữa bà và con riêng của chồng có bất hòa không?”

Mẹ tôi lạnh:

“Mẹ của Đổng Tư Hàn mất sớm, nó là do tôi nuôi lớn. Những gì tôi có thể cho đều đã cho rồi, tôi không thẹn với lương tâm!”

Nhìn sang, mặt trai tôi đã đen kịt như đáy nồi, còn Trần Kiều Kiều cũng chẳng khóc nữa, mặt trắng bệch như giấy.

Mẹ tôi là vợ hai của ba tôi. Anh trai tôi là con trai ba tôi và vợ trước sinh ra. Mẹ ấy mất do khó sinh. Khi đó công ty của ba tôi sắp sản, ba tôi còn cho rằng tôi là sao chổi, chẳng mấy khi đối xử tốt.

Sau đó ba tôi quen và cưới mẹ tôi, mẹ tôi đem theo hồi môn giúp ba tôi vực dậy công ty. Bà rất có đầu óc kinh doanh, những dự án và khoản đầu tư lớn trong nhà đều nhờ bà mới thành công, đưa công ty phát triển như ngày nay.

Khi mẹ tôi kết hôn với ba, tôi mới hai tuổi, mẹ tôi thật lòng coi như con ruột để nuôi dưỡng.

Lúc nhỏ tôi rất quấn mẹ. Nhưng rồi công ty ăn phát đạt, họ hàng từ quê đổ về càng ngày càng nhiều, dần dần họ bắt đầu nhồi nhét vào đầu tôi rằng mới là “chính thống”, còn mẹ tôi chỉ là “vợ kế”, tôi thì chỉ là đứa con sinh ra để bàn đạp cho sự nghiệp của ta.

Anh tôi càng ngày càng tự mãn. Nhưng dù sao cũng là do mẹ tôi tự tay nuôi lớn, trước giờ bà vẫn nhắm mắt ngơ. Đến khi biết ta muốn hủy hoại cả cuộc đời tôi để cứu lấy “bông hoa nhỏ” kia, mẹ tôi mới thực sự nổi điên.

Kiếp trước, sau khi biết tin tôi c/h/ế/t, chỉ trong một đêm mẹ tôi bạc trắng tóc. Ba tôi lúc đó còn an ủi mẹ:

“Không sao đâu, chúng ta vẫn còn Tư Hàn mà, sau này nó sẽ không bỏ rơi em đâu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...