Vì Là Anh, Nên [...] – Chương 18

Chương 18

18

Sau Tết không bao lâu, bộ phim 《Dục Hỏa》chính thức lên sóng trên các nền tảng lớn.

Tuy không đến mức bùng nổ, tỷ suất người xem lại vượt ngoài mong đợi.

Nhờ mà nhiều đạo diễn liên hệ mời tôi viết kịch bản, một thời gian tôi bận đến mức không kịp thở.

Lâm Chi Văn cũng trở thành một gương mặt trẻ nổi bật, nổi lên một chút, và cũng mở ra tương lai sáng sủa cho sự nghiệp.

Tôi và Thời Yến Lễ lại trở nên bận rộn, vẫn tranh thủ khi rảnh rỗi bày một chiếc bàn nhỏ ở ban công, rót ly rượu vang, cùng ngắm trăng.

Không biết ai đó đốt pháo hoa ở đâu, tôi đứng trên ban công rõ mồn một.

Tôi nâng ly rượu, mỉm với Thời Yến Lễ.

“Pháo hoa, mỹ tửu, phu quân. Em mượn rượu và pháo hoa này, muốn với — Thời Yến Lễ, gặp là phúc phận của đời em. Chỉ mong lòng giống lòng em.”

Yêu từ khi nào sâu đậm như thế?

Có lẽ là những ngày cùng em luyện thể dục để qua kỳ thi, hoặc ngày trời mưa che ô đưa em về, sau này mới biết mẹ luôn nhét sẵn hai cái ô vào cặp để “phòng bè mượn ô”.

Có lẽ là thời điểm chúng ta đều tay trắng, là nghiên cứu sinh nghèo, em là nhà văn nghèo, nương tựa vào nhau.

Hoặc là khi em gặp biến cố, luôn là người đầu tiên đứng bên cạnh em.

Chúng tôi không có “bàn tay vàng”, không có câu chuyện kinh thiên địa, chỉ có tôn trọng, thương, đồng hành cùng nhau, tay nắm tay đi qua giông gió.

“Quyết không phụ lòng tương tư.”

Ly rượu của Thời Yến Lễ cụng vào ly của tôi. Chúng tôi nhau .

Thật tốt biết bao, hiểu tôi, tôi hiểu .

Phiên ngoại

Lần trước, Phó Kiệt vì chậm chân mà không kịp “cầu cứu” sư mẫu, cả lớp đều đi nhắn tin rồi, chỉ lớp cậu ta là không biết gì.

Lần này, cậu quyết định tiên hạ thủ vi cường, chủ gửi tin nhắn trước cho sư mẫu.

Không ngờ sư mẫu lại dễ thương đến thế, không những giúp cậu qua môn, còn sẽ bánh quy tặng cậu.

Cậu xem kỹ lại lời nhắn ấy, suy luận: “Chúc học kỳ mới thật vui vẻ” — hề! Sư mẫu ngụ ý rõ ràng là mình *qua rồi* chứ còn gì! Chỉ có qua môn mới vui vẻ chứ! Quả nhiên, tiểu thuyết và phim truyền hình không lừa người mà!

Sư mẫu là người tuyệt vời nhất!

Phó Kiệt liền chụp màn hình khoe khắp group lớp:

【Ê ê, tụi bây đoán sao biết tao qua môn thầy Thời rồi? Sư mẫu còn bánh quy cho tao nữa cơ mà!】

Group nổ tung.

【? Gì? Ước gì mình chưa từng đọc tin này.】

【Tại sao tên đó lại may thế! Mình cũng muốn nhắn cho sư mẫu!】

Phó Kiệt đang tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người thì đột nhiên có một tin nhắn khiến cậu nổi da gà:

【Học lại đi , không thấy sư mẫu chỉ chúc thôi sao? Là *chúc* đấy, tức là trượt rồi! Học lại đi ơi!】

Phó Kiệt trợn mắt. Ganh tị! Rõ ràng là ganh tị!

Cho đến khi nhập học, Phó Kiệt ngồi trong lớp học lại, lòng vẫn thấy mông lung.

Không thể nào! Cái tên kia sao lại trúng phóc thế? Sao không phải 60 điểm mà là 55?!

Sư mẫu đâu rồi! Tôi muốn khiếu nại!

Người ngồi cạnh vỗ vai an ủi: “Đừng buồn bro, học kỳ này cố lên, chắc chắn sẽ qua.”

Phó Kiệt quanh — cả lớp có mười người học lại. Lòng cậu an ủi phần nào.

, cậu vẫn hơi bực bội. Nghĩ bụng tiết sau là môn thầy Từ, hay là trốn học đi net xả stress.

Đúng lúc này, một ngón tay thon dài gõ xuống bàn cậu.

Ngẩng lên — là thầy Thời.

Thời Yến Lễ đặt một chiếc hộp lên bàn: “Bánh quy sư mẫu hứa với em. Học kỳ này cố gắng học, đừng trốn học đi chơi game. Có gì không hiểu thì đến phòng thầy hỏi.”

Phó Kiệt ngẩn ra, rồi vội : “Cảm ơn thầy Thời! Cảm ơn sư mẫu! Em nhất định sẽ học hành chăm chỉ!”

Thời Yến Lễ hài lòng gật đầu, vỗ vai cậu: “Cố gắng lên.”

Phó Kiệt, người từng định trốn học, cuối cùng vẫn ngồi học hết tiết thầy Từ.

Chiều về ký túc xá, cậu ngồi đờ ra trên ghế.

Liếc thấy hộp bánh quy, bụng bắt đầu thấy đói, cậu mở ra — bên trong có bánh quy và một tờ giấy nhỏ.

【Phó Kiệt, học kỳ này cố lên nhé.】

Phó Kiệt gấp tờ giấy, bỏ vào ngăn kéo, cắn một miếng bánh quy.

Ừm, bánh quy sư mẫu thật sự rất ngon.

Cậu mở app đặt đồ ăn, vừa lướt vừa nghĩ — ăn xong sớm, mình sẽ lên thư viện học một lúc.

Bạn cùng phòng ló đầu qua hỏi: “Mai đi net chơi game không?”

“Không đi, mai tôi lên thư viện, không thể để trượt môn nữa.”

Phó Kiệt vừa đi rửa tay vừa ngân nga bài hát tự sáng tác: “Tôi học tập~ học tập~ học tập~”

Bạn cùng phòng cậu đầy kinh ngạc.

Con người này… sao lại thay đổi đến ?

-Hoàn văn toàn-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...