Vì Là Anh, Nên [...] – Chương 17

Chương 17

17

Cuối cùng thì công việc ở trường của Thời Yến Lễ cũng kết thúc, sinh viên cũng đã thi xong.

Tôi và thu xếp đồ đạc, cùng nhau về quê – nơi mà cả hai bên gia đình đã nhắc đến mấy ngày liền.

Vừa về đến nhà, chúng tôi liền bị các bậc phụ huynh “tra hỏi” đủ mọi chi tiết trong cuộc sống: ngủ lúc mấy giờ, dậy lúc mấy giờ, một tuần gọi bao nhiêu lần đồ ăn ngoài…

Tôi nghe mà càng lúc càng cảm thấy bất an – mấy câu này là người trẻ có thể trả lời sao?

May mà Thời Yến Lễ hiểu tôi, lén nắm tay tôi dưới bàn, giúp tôi ứng phó từng câu từng chữ.

Ăn xong, tôi về phòng nghỉ ngơi, nằm dài trên giường mở Weibo lên, lập tức nhận một loạt tin nhắn riêng.

【Sư mẫu, chúc mừng năm mới trước nha! Còn nữa, ơn giúp với, em cầu xin chị, cho em gỡ điểm đi!】

【Sư mẫu, thầy Thời chấm bài chưa ạ? Làm ơn giúp em gỡ điểm với!】

【Cuối cùng cũng bắt kịp sư mẫu rồi, lớp em không còn là người biết tin cuối nữa. Ở đây em xin gửi lời chúc năm mới đến sư mẫu, tiện thể… có thể nhắn thầy Thời gỡ điểm cho em không ạ? Em là Phó Kiệt.】

Tôi tròn mắt – đến cả tên cũng báo luôn rồi sao?

Lúc đó Thời Yến Lễ bước vào, thấy dáng vẻ sững sờ của tôi liền hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Vừa hỏi xong đã cúi xuống màn hình điện thoại, đọc rõ ràng từng chữ tin nhắn của Phó Kiệt.

Tôi hoàn hồn, lập tức che điện thoại lại: “Không ! Đó là sinh viên gửi cho tôi đó.”

Thời Yến Lễ khẽ hừ một tiếng, kéo tôi vào lòng: “Đúng là keo kiệt. Vậy em cứ với Phó Kiệt rằng bài kiểm tra đã chấm xong rồi. Nếu nhớ không nhầm thì… sang năm cậu ấy còn có cơ hội tiếp tục học môn của thêm một học kỳ nữa.”

Tôi trừng mắt : “Sao em thấy lời của thầy Thời có mùi âm mưu ? Anh bảo em đi cái này cho cậu ta?”

Thời Yến Lễ nghịch tóc tôi, giọng nhàn nhạt: “Anh đã bảo rồi, có hay không là do em quyết định.”

Tôi cẩn trọng chọn lời, cố gắng giữ vững không khí lễ tết vui vẻ:

【Bạn Phó thân mến, chúc có một học kỳ mới thật vui vẻ. Khai giảng thầy Thời sẽ mang bánh quy tôi cho cả lớp nhé.】

Tôi nhanh chóng tắt điện thoại, nhắm mắt lại.

Tàn nhẫn quá rồi, vai “kẻ ác” này tôi không nổi, vẫn nên để Thời Yến Lễ gánh thì hơn.

Anh híp mắt hỏi: “Sao không tiếp tục đọc nữa? Tin nhắn còn nhiều lắm mà.”

Tôi ôm lại , nũng nịu: “Em không biết sao để với họ rằng em không phải nữ chính trong tiểu thuyết – người mà chỉ cần nũng là nam chính sẽ nghe theo tất cả.

Dù sao thì thầy Thời đối với học thuật và sinh viên đều nghiêm khắc như nhau.”

Anh siết chặt tay ôm tôi, hơi thở nóng ấm phả bên tai: “Muốn thử không? Không thử, sao biết không phải người sẽ nghe theo tất cả?”

Tôi còn chưa kịp từ chối thì đã bị Thời Yến Lễ chặn lại.

Anh kéo chăn trùm kín cả hai.

Khi tôi tỉnh lại, câu cuối cùng của Thời Yến Lễ đã bị tôi quên sạch.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...