11
Tôi co ro ở một góc giường, toàn thân căng cứng, trong đầu toàn là những vụ án hình sự từng xem qua.
Càng nghĩ càng sợ, tôi rơm rớm nước mắt, không dám chớp mắt, sợ nước mắt sẽ rơi xuống.
Tâm trí rối bời, tôi nghĩ gọi cho Thời Yến Lễ cũng chẳng ích gì.
Bây giờ tôi không ở thành phố Lâm Giang, mà đang ở thành phố Giang Ninh bên cạnh.
Mà đã khuya rồi, Thời Yến Lễ cũng vừa trải qua một ngày dài việc mệt mỏi.
Tôi lại còn thêm rắc rối cho , biết đâu chỉ là tôi nghĩ quá, có lẽ Giang Sâm không có ý gì xấu, có lẽ là tôi quá nhạy cảm…
Tôi cố gắng tự trấn an, đều vô ích.
Tôi vẫn rất sợ.
Lúc ấy điện thoại đổ chuông, tôi giật bắn cả người.
Nhìn thấy là Thời Yến Lễ gọi, tôi lập tức bắt máy, tắt camera.
Anh nghi hoặc hỏi: “Sao thế bảo bối, sao không bật camera?”
Tôi im lặng, cố gắng kiềm nước mắt, hít vào vài hơi gấp gáp: “Em định đi ngủ rồi nên tắt thôi.”
Lý do quá gượng ép, Thời Yến Lễ lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Anh nghe ra sự khác thường trong giọng tôi, nét mặt cũng hiện rõ sự lo lắng: “Em đang khóc à? Có chuyện gì ?”
Tôi lắc đầu: “Em không có khóc… Em không có khóc…”
Thời Yến Lễ im lặng một giây, rồi dịu dàng hỏi: “Vậy để đoán nhé, giờ em cần đúng không?”
Có lẽ vì quá dịu dàng, hoặc có lẽ vì chạm đúng nỗi đau trong lòng tôi.
Tôi không thể nhịn nữa, òa khóc nức nở: “Thời Yến Lễ, em sợ quá… Anh ta… hu hu hu, ta cứ đứng trước cửa phòng em… Em sợ ta trả thù… Em đã đổi phòng rồi em vẫn rất sợ… Em phải sao đây…”
Lúc này, tôi đã bắt đầu không thành câu.
Sắc mặt Thời Yến Lễ lập tức trở nên nghiêm trọng: “Anh đến ngay. Đừng sợ, có chuyện gì thì báo cảnh sát. Điện thoại còn pin không?”
Tôi mơ hồ gật đầu: “Hình như còn hơn ba mươi phần trăm…”
“Được, giờ sạc điện thoại ngay, bật camera lên, đừng tắt máy. Ngoan, đừng sợ, đang tới.”
Tôi nghe thấy tiếng cơ xe vang lên từ đầu dây bên kia, vừa lau nước mắt vừa lục tìm dây sạc.
Thời Yến Lễ kiên nhẫn hỏi tôi: “Đừng khóc nữa, cho nghe chuyện xảy ra như thế nào, từ từ thôi, đừng vội.”
Tôi cắm sạc điện thoại, lau nước mắt, kể lại cho nghe chuyện xảy ra hôm nay.
Càng nghe, sắc mặt càng trầm xuống, giọng vẫn nhẹ nhàng, vững vàng: “Em đúng rồi, em không sai gì cả. Đừng sợ, sắp tới nơi rồi.”
Nhờ sự an ủi của Thời Yến Lễ, tâm trạng tôi dần ổn định lại: “Anh lái xe cẩn thận, đừng chuyện với em nữa. Em ổn rồi.”
Anh nhẹ nhàng đáp: “Ừ. Em ăn tối gì thế?”
“Ơ?” Tôi ngẩn người vì bất ngờ chuyển đề tài, “Em gọi đồ nướng.”
“Có ngon bằng đồ nướng không?”
Tôi lập tức hiểu ra — đang muốn tôi vui lên, thật trẻ con: “Đương nhiên không bằng. Đồ nướng của Thời chỉ nên tồn tại trên thiên giới, nhân gian có ăn mấy lần đâu.”
“Nhưng nhớ là đã nướng không ít cho một mèo con háu ăn nào đó đấy nhé.”
Thời Yến Lễ vừa vừa trò chuyện với tôi. Ba tiếng sau, đến nơi.
Tôi cảnh giác qua mắt mèo, xác nhận là mới mở cửa.
Vừa mở cửa, Thời Yến Lễ lập tức ôm chặt lấy tôi, trên người còn mang theo làn gió mát lạnh: “Đừng sợ, đến rồi.”
Tôi ôm lại , sống mũi cay cay, mắt ươn ướt.
Thời Yến Lễ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Đi thôi, mình đổi khách sạn khác nghỉ ngơi. Mai quay lại trả phòng.”
Tôi gật đầu.
Ra khỏi phòng, tôi không kìm siết chặt tay , cũng nắm lại tay tôi thật chặt.
Anh trấn an: “Đừng sợ, có ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Chỉ đến khi ngồi vào xe cùng Thời Yến Lễ, tôi mới thấy lòng mình thật sự buông lỏng.
Anh đưa tôi đến một khách sạn xa hơn.
Vừa vào phòng, tôi như trút gánh nặng, nằm xuống giường liền thấy cơn buồn ngủ kéo đến.
Thời Yến Lễ kiểm tra toàn bộ căn phòng, treo áo khoác lên xong mới nằm xuống cạnh tôi.
Tôi rúc vào lòng , siết chặt lấy tôi: “Ngủ đi, luôn ở đây.”
May mắn thay, ở đây.
Bạn thấy sao?