01
Tôi cố chịu đựng cảm giác nhức mỏi trên người, lồm cồm bò dậy khỏi giường.
Vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, tôi lảo đảo đi tìm Thời Yến Lễ.
Tôi đẩy cửa phòng việc của ra, quả nhiên lại đang việc.
Thời Yến Lễ thấy tôi, ngạc nhiên nhướng mày: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Tôi lười biếng than phiền: “Anh dậy sớm quá, em không ngủ lại .”
Thời Yến Lễ liếc mắt chiếc máy tính xách tay, rồi đưa tay kéo nhẹ dây váy của tôi.
Tôi ngồi lên đùi , vòng tay ôm cổ : “Sao dậy sớm thế?”
Thời Yến Lễ một tay ôm tôi, tay kia với lấy máy tính, lập tức đóng lại: “Ừm, công việc có chút chuyện.”
Tôi lại ngáp một cái: “Chuyện gì mà gấp , tối qua ngủ trễ thế còn không chịu ngủ thêm.”
Thời Yến Lễ cúi đầu hôn tôi, nhẹ nhàng cắn môi tôi một cái: “Ngoan, sắp xong rồi, đi ăn gì đó rồi đợi .”
“Thật sự không ngủ thêm chút nữa à?”
Tôi nghiêng đầu , cố thuyết phục nghỉ ngơi.
Tôi thật sự lo có ngày sẽ kiệt sức mà đổ gục.
Nhưng Thời Yến Lễ lại gian xảo: “Anh có thể hiểu là, bảo bối đang mời gọi không?”
Tôi ngượng đến đỏ mặt ngay lập tức: “Anh! Sáng sớm năng linh tinh cái gì đấy?”
Con cáo già này, thật sự xấu xa từ trong xương tủy.
Anh bế thốc tôi lên rồi đi ra ngoài: “Không nữa, ngoan, ra ngoài ăn gì đó đợi .”
Anh đặt tôi xuống ghế sofa, mang điểm tâm đến cho tôi.
Trước khi đi còn tranh thủ hôn trộm tôi một cái.
Bạn thấy sao?