Vị Hôn Phu Vì [...] – Chương 3

Chương 3

8.

Phu nhân nhà họ Phương chính thức tuyên bố hôn sự giữa tôi và Phương Thời Lục.

Phương Thời An lập tức lao thẳng lên sân khấu, sắc mặt đầy kích :

“Mẹ! Chi Dao là vị hôn thê của con!”

“Cô ấy là con dâu tương lai của Phương gia.” – Phu nhân chỉ nhàn nhạt đáp, từng lời đều đanh thép, không thể lay chuyển.

“Không ! Thẩm Chi Dao phải gả cho con!

Mẹ đã nhận lại con trai ruột của mình rồi, tại sao còn muốn chia rẽ con với Chi Dao?”

“Cho dù con không phải con ruột, con và Chi Dao lớn lên bên nhau, ai cũng biết tương lai chúng con sẽ kết hôn.

Chỉ vì lợi ích gia tộc mà mẹ nhẫn tâm chia rẽ bọn con sao?”

Phương Thời An mắt đỏ hoe, hai tay giấu trong tay áo siết chặt, run lên không ngừng.

Trông ta lúc này như một người sắp đánh mất cả đời, khiến người ngoài vào cũng phải mềm lòng.

Nhưng tất cả những người có mặt ở đây, đều là những người từng trải – ai nấy đều thấu lòng người.

Từ khoảnh khắc ta dẫn Chu Ảnh Nguyệt đến bữa tiệc, ta đã tự tay hủy đi vị trí của mình.

Giờ phút này, những lời chống đối… chẳng qua là vì không nỡ buông tay khỏi lợi ích mà mối liên hôn với tôi mang lại.

“Thời An, là chính con đã từ bỏ, trách ai ?”

Phu nhân Phương vẫn giữ giọng điệu bình thản, trong lời đã là sự chấm dứt:

“Còn của con… vẫn đang đứng ngoài cửa chờ đấy.”

Một câu nhẹ nhàng, như thể vạch trần mọi lớp ngụy trang cuối cùng.

Phương Thời An sững người. Anh ta chợt nhớ đến câu của mẹ mấy hôm trước, ngay trước cổng Phương gia.

Khi đó, ta còn tưởng mẹ đã chấp nhận mối quan hệ giữa ta và Chu Ảnh Nguyệt.

Ai mà ngờ … mình vốn không phải người của Phương gia.

Từ nhỏ đến lớn, thứ mà ta ghét nhất chính là những ràng buộc, quy tắc của gia tộc.

Giờ thì sao?

Cuối cùng cũng tự do rồi.

Không còn bất kỳ áp lực, không còn vai trò thừa kế, không còn người mẹ luôn sắp đặt mọi thứ…

Vậy mà…

Sao ngực lại nặng trĩu như có tảng đá đè lên,

Đến thở cũng thấy khó khăn?

Đúng rồi.

Không còn gánh nặng,

cũng chẳng còn gì cả.

Đá Thẩm Chi Dao – người phụ nữ ham hư vinh ấy – lẽ ra phải thấy nhẹ nhõm, thậm chí là vui vẻ.

Nhưng chẳng hiểu sao… chỉ cần nghĩ đến việc sẽ kết hôn với người khác,

trong lòng lại bốc lên một ngọn lửa không tên, âm ỉ thiêu đốt lý trí.

Và cả nhà họ Phương nữa…

Anh thực sự có thể buông tay dễ dàng đến sao?

Phóng mắt quanh, ánh mắt của mọi người dành cho đã hoàn toàn thay đổi.

Trước đây, là thiếu gia nhà họ Phương – người thừa kế tương lai, là kẻ ngưỡng mộ và tôn sùng.

Đi đến đâu cũng là tâm điểm, người người khúm núm kính nể.

Còn giờ thì sao?

Từ thiên đỉnh rơi thẳng xuống vực sâu.

Ánh mắt đổ dồn về phía giờ chỉ còn lại sự giễu cợt, khinh miệt và thương .

Tất cả chỉ vì một câu: “Anh không phải con ruột của Phương gia.”

Cái nhà mà từng coi là gia đình, chỉ dùng vỏn vẹn năm triệu tệ để chấm dứt hơn hai mươi năm thân.

Không có đau xót, không có do dự, không có níu kéo.

Chỉ là một tờ giấy chuyển nhượng, một khoản tiền — thế là xong.

Anh… không cam tâm.

Không cam tâm một chút nào.

9.

Suốt buổi tiệc, tôi khoác tay Phương Thời Lục, cùng ấy đón nhận lời chúc mừng từ tất cả mọi người.

Nhưng phía sau lưng… tôi luôn cảm thấy có một ánh mắt như bóng ma, bám riết lấy mình không rời.

Về đến phòng nghỉ, Phương Thời Lục nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi xuống:

“Mệt rồi à?”

Tôi khẽ gật đầu.

“Vậy em cứ nghỉ đi, bên ngoài để lo.”

Anh ấy xử lý khéo léo những phép tắc và xã giao trong giới thượng lưu, không hề lúng túng hay thiếu khí chất.

Phương Thời Lục lớn lên trong một gia đình bình thường, cha mẹ nuôi chỉ là công nhân , lĩnh vài ngàn tệ mỗi tháng, mà vẫn cố gắng nuôi học đến tận trường danh giá.

Trường học có thể dạy tri thức, khí chất đĩnh đạc, điềm tĩnh đầy tự chủ nơi – không phải ai cũng có .

Liên hôn lần này… tôi rất hài lòng.

“Rất vui à?”

Một giọng lạnh băng vang lên sau lưng khiến tôi nổi hết da gà.

Phương Thời An dựa vào khung cửa sổ, mồ hôi thấm đầy trán, đôi mắt đen sâu hun hút như dán chặt lấy tôi.

“Em đã biết từ lâu… rằng tôi không phải con ruột nhà họ Phương, đúng không?”

“Đúng.” – Tôi trả lời không chút do dự.

Anh ta bật , tiếng khô khốc, khó nghe:

“Thảo nào. Trước đây em cứ như keo dính chó, đuổi mãi cũng chẳng đi.

Mấy hôm nay lại quay ngoắt 180 độ, muốn dứt khoát chia tay…

Hóa ra là vì có mục tiêu mới.”

Ánh đèn neon ngoài cửa sổ chớp nháy hắt vào mặt ta, sáng rồi lại tối, đan xen như ánh sáng của một giấc mộng vỡ tan.

Khoảnh khắc ấy… trong lòng tôi bất giác hiện về hình ảnh của sáu năm trước.

Ngày đó, khi vừa nghe tin nhà họ Thẩm và nhà họ Phương có ý định liên hôn,

Phương Thời An hớn hở như một đứa trẻ vừa quà.

Khi ấy, chúng tôi mới nhau một năm.

Anh ta vui đến mức ôm tôi ngốc nghếch, rồi thì thầm:

“Chi Dao, đang nằm mơ đúng không? Em hôn một cái đi…”

Tối hôm đó, toe toét đi phát lì xì khắp nơi — từ bảo vệ đến người giúp việc.

Giống như… đã có cả thế giới trong tay.

“Em cũng biết và Thẩm Chi Dao đính hôn rồi đúng không? Nào, nhận lấy phong bao lì xì của em đây.”

“Thẩm Chi Dao là vị hôn thê của , cảm ơn lời chúc nhé, tụi chắc chắn sẽ bên nhau dài lâu. Lì xì, cầm lấy đi.”

“Đúng , mẹ cuối cùng cũng đồng ý cho bọn . Không còn ai phản đối nữa rồi. Chi Dao… thật sự rất hạnh phúc.”

Gương mặt của Phương Thời An khi còn trẻ, từng tươi sáng như nắng sớm, bây giờ lại trùng khớp với khuôn mặt ích kỷ, giả tạo hiện tại.

Anh ta chẳng thay đổi gì, tôi lại có cảm giác như… mình vừa nhận ra con người thật của ta lần đầu tiên.

Có lẽ sự im lặng của tôi khiến tức giận.

Phương Thời An nhếch mép, nở nụ đầy châm biếm:

“Thẩm Chi Dao, nếu Phương Thời Lục biết em là loại đàn bà ham tiền háo danh, liệu hắn còn muốn cưới em không?”

Tôi thẳng vào mắt ta, giọng bình thản lạnh đến tận xương:

“Phương Thời An, tôi thấy xấu hổ vì từng .”

Nụ trên môi ta cứng đờ. Một lúc lâu sau mới như bừng tỉnh, khàn giọng hỏi lại:

“Em gì cơ…?”

Tôi không trả lời, chỉ lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn gọi bảo vệ lên.

Phương Thời An như người mất hồn, lẩm bẩm trong cơn mê:

“Không thể nào… em luôn chỉ quan tâm đến lợi ích, gì có chuyện thích thật.”

“Thẩm Chi Dao… em lại lừa nữa rồi.”

10.

Phương Thời Lục dẫn theo bảo vệ bước vào phòng.

Tôi đứng dậy, lặng lẽ đi về phía họ. Đúng lúc ấy, Phương Thời An đột ngột lao tới, nắm chặt lấy tay tôi:

“Chi Dao, đi với .”

“Em chẳng phải muốn đăng ký kết hôn với sao? Giờ đi luôn, không?”

Bảo vệ nhanh chóng cản ta lại, giữ chặt lấy hai tay rồi kéo ra ngoài.

Phương Thời An quay đầu, ánh mắt vừa phẫn uất vừa cay nghiệt chằm chằm Phương Thời Lục:

“Mày tưởng ấy thật lòng muốn cưới mày à? Người Chi Dao là tao! Cô ấy đang giận dỗi thôi!

Chỉ cần tao dỗ ngọt vài câu, ấy sẽ quay về bên tao ngay!”

Tôi hít sâu một hơi, rồi Phương Thời Lục với vẻ áy náy, khẽ :

“Thật ngại quá, để chê rồi.”

Phương Thời Lục không tỏ ra ngạc nhiên, ánh mắt vẫn điềm tĩnh:

“Anh ta nhất thời chưa thể chấp nhận cũng là chuyện bình thường.”

Anh cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên vai tôi:

“Đi thôi, đưa em về.”

Xe chạy băng qua màn đêm, hòa vào dòng xe cộ đang xuôi theo ánh đèn đường.

Tôi ngồi bên ghế phụ, trầm ngâm rất lâu rồi mới cất tiếng, giọng có chút do dự:

“Chuyện giữa tôi và Phương Thời An… đã thật sự kết thúc rồi.”

Bàn tay đặt trên vô lăng của Phương Thời Lục khẽ siết lại, gần như không thể nhận ra.

Anh liếc tôi một cái, giọng bình thản đến lạ:

“Anh biết.”

Anh là người tôi sẽ kết hôn, là đối tác tương lai, cũng có thể là bến đỗ ổn định của tôi sau những giông bão.

Tôi không muốn giữa chúng tôi tồn tại những hiểu lầm hay vết nứt chỉ vì những chuyện tồi tệ trong quá khứ.

Trước khi chia tay, chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc.

Tôi biết, đây không chỉ là một sự khởi đầu…

Mà còn là một bước ngoặt vững vàng và dứt khoát, tôi lựa chọn cho chính mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...