Vị Hôn Phu Nuôi [...] – Chương 1

Chương 1

Vị hôn phu nuôi một nữ sinh đại học bên ngoài, giờ ta đã đến tận trước mặt tôi.

Cô ta khóc lóc, nước mắt lã chã như hoa lê đái vũ, trông vừa đáng thương lại xinh đẹp lòng người.

“Em và ấy là nhau thật lòng . Dù chị có dùng cách gì đi nữa, cũng không thể ép em rời xa ấy!”

Tôi khẽ gật đầu, bình tĩnh đáp:

“Được thôi. Nhưng tôi có một câu hỏi muốn hỏi . Làm thế nào chắc chắn rằng giữa hai người là ?”

1

Lúc Hạ Nguyệt tìm đến tôi, tôi vừa kết thúc một cuộc họp video.

Trợ lý giúp tôi sắp xếp lại tài liệu trên tay, rồi bình thản hỏi:

“Giám đốc Tiêu, có một nữ sinh đại học bên cạnh Giám đốc Thẩm đến tận đây ầm lên. Chúng ta có cần gọi bảo vệ tống cổ ta ra không?”

Đây không phải lần đầu tiên có một tìm đến vì Thẩm Hoài Ý.

Cuộc hôn nhân giữa chúng tôi chỉ là sự liên minh giữa hai gia tộc. Không có cảm, chỉ có tài sản và quyền lợi ràng buộc lẫn nhau, các dự án hợp tác giữa hai bên trị giá lên đến hàng trăm triệu— nhất s inh nh at the

Những trước đây của ta không biết điều, tìm đến chuyện, tôi chưa từng bận tâm. Mỗi lần chỉ cần bảo bộ phận an ninh xử lý, đuổi đi là xong, trợ lý của tôi cũng chẳng còn lạ gì chuyện này.

Nhưng hôm nay có chút khác biệt.

Tôi cúi đầu lật qua bản lý lịch của đó. Sau đó ngẩng lên, mỉm trước ánh mắt kinh ngạc của trợ lý.

“Không, cho ta vào đi.”

2

Trường đại học danh giá, điểm thi đại học thuộc top 20 toàn tỉnh. Ngành học mới nổi, nhận học bổng cấp quốc gia.

Cách đây không lâu, vừa đăng một bài nghiên cứu xuất sắc trên tạp chí, thậm chí còn thu hút sự ý của giới chuyên môn.

Tôi vừa lật xem xong hồ sơ của tên Hạ Nguyệt, ta đã vội vàng lao vào phòng—

Thực sự rất xinh đẹp.

Mặc một chiếc váy trắng tinh, dáng người cao gầy, đôi mắt to tròn, tóc buộc cao gọn gàng. Đừng là một người đàn ông như Thẩm Hoài Ý, ngay cả tôi cũng có chút ưa thích gương mặt này.

Chỉ có một điều đáng tiếc nho nhỏ—lối trang điểm không hợp chút nào.

Rõ ràng khí chất thanh lịch, trí thức, lại cố trang điểm kiểu “ngây thơ vô ” như một bông hoa bé nhỏ yếu đuối.

Thôi , dù sao cũng chỉ là một nữ sinh đại học. Nói là chưa trải đời cũng , bảo rằng còn non nớt cũng chẳng sai.

Vừa thấy tôi, chẳng bao lâu sau, Hạ Nguyệt đã lật hết tất cả các quân bài của mình.

Cô ta tôi, đôi mắt rưng rưng, nước mắt long lanh như sắp rơi xuống, rồi bắt đầu trách móc đầy uất ức—

“Chị Tiêu, có phải chị đã liên hệ với giáo sư hướng dẫn của tôi không? Sau khi biết chuyện của tôi và Thẩm, ông ấy lập tức báo cáo lên nhà trường, cầu xử lý nghiêm khắc tôi.

Hôm nay tôi đến đây chỉ để với chị một điều. Nếu chị muốn cạnh tranh với tôi để giành lấy Thẩm, hãy cạnh tranh một cách đường đường chính chính! Nhất sinh nhất thế!

Chị cũng đừng coi thường tôi. Thành tích học tập thì có gì to tát? Cho dù bị buộc thôi học, tôi cũng sẽ không từ bỏ ấy! Tôi và ấy thật lòng nhau! Dù chị có dùng cách gì, cũng không thể ép tôi rời xa ấy!”

3

Rất bình thường, phụ nữ khi chìm đắm trong đều như —trời rộng đất lớn, là quan trọng nhất.

Tôi chống cằm, trước mặt liên tục lau nước mắt, khẽ gật đầu.

“Nhưng mà, Hạ, tôi có một câu hỏi muốn hỏi . Cô thế nào để chắc chắn rằng giữa hai người là ?”

Hạ Nguyệt dường như bị câu hỏi này cho sững lại—

Tình là một khái niệm khó định lượng, không thể giống như một công thức hay mô hình mà đưa ra một kết quả chính xác.

Thế , sau một hồi suy nghĩ, ta vẫn nghiêm túc trả lời tôi.

“Tôi và ấy là thật lòng nhau. Anh ấy sẵn sàng bỏ qua thân phận tổng giám đốc, tan họp xong sẽ đưa tôi đi ăn ở quán vỉa hè sau trường. Anh ấy dám bất chấp nguy cơ bị gia đình phát hiện, lén rời khỏi tiệc tối để tổ chức sinh nhật cho tôi. Bình thường ấy nghiêm túc, khuôn mẫu, lại cùng tôi đua xe, đánh quyền, lặn biển… Nếu đây không phải là , thì là gì?”

Tôi chớp mắt, ngả người ra sau, tựa vào chiếc ghế giám đốc rộng rãi của mình.

“Đây là sao? Cô Hạ, xin lỗi, tôi không đồng với quan điểm của .”

Tôi gần như bật .

“Cô đã từng nghe câu này chưa? Đối với đàn ông, tiền ở đâu, ở đó.”

Tôi khẽ nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng sắc bén—

“Xin mạo muội hỏi một câu, Thẩm Hoài Ý đã đầu tư bao nhiêu tiền vào ?”

4

Hạ Nguyệt cau mày, tôi với ánh mắt đầy cảnh giác. Rõ ràng, ta không muốn trả lời câu hỏi có phần khó xử này—

Tôi mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp đóng gói tinh xảo, chậm rãi mở ra ngay trước mặt ta. Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, kèm theo giấy chứng nhận giám định.

Đấu giá tại Hồng Kông.

Giá trúng thầu: bảy triệu tệ.

Tôi nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào mặt dây chuyền, giọng điệu dửng dưng.

“Đây là món quà ấy gửi cho tôi tuần trước. Cô nghĩ ấy tôi không? Những thứ như thế này, tôi có rất nhiều. Thậm chí, chúng tôi cả tháng chẳng gặp nhau lấy một lần.”

Tôi ngước mắt ta, ánh sắc lạnh đầy châm biếm.

“Nhưng theo tôi đoán, số tiền ấy bỏ ra cho —người mà ta gọi là ‘ đích thực’— Chắc chưa đến năm vạn tệ, đúng không?”

Mặt Hạ Nguyệt đỏ bừng, ta cắn chặt môi, tức giận đến run rẩy, mất một lúc lâu mới gằn từng chữ.

“Tôi biết hai người là liên hôn thương mại. Cô chẳng qua chỉ muốn chứng minh rằng ấy không tôi, không đối xử tốt với tôi, đúng không? Tôi cho biết, đừng phí công vô ích. Chúng tôi là đích thực, mà đích thực thì không cần quan tâm đến tiền bạc…”

Tôi cắt ngang lời ta, lắc đầu.

“Cô sai rồi. Tôi chỉ muốn với rằng, đừng đánh giá thấp bản thân mình. Trên đời này, có rất nhiều người có thể đối xử với tốt hơn Thẩm Hoài Ý.”

Hạ Nguyệt sững lại. Theo phản xạ, ta buột miệng hỏi:

“…Ý là gì?”

Tôi đẩy một phong bì về phía ta.

“Bên trong có một số điện thoại, có thể dùng nó để liên hệ với chuyên gia tim mạch hàng đầu cả nước. Còn có mười vạn tệ, đủ để trả viện phí và tiền giường bệnh. Tôi biết sức khỏe không tốt. Thẩm Hoài Ý luôn lấy lý do bác sĩ giỏi phải xếp lịch dài hạn để trì hoãn việc chữa trị cho . Cô không dám thúc giục, chỉ có thể chờ đợi.”

Tôi nở một nụ nhàn nhạt, giọng dịu dàng mà kiên định.

“Không sao, chị giúp em.”

5

Hạ Nguyệt im lặng hồi lâu. Trên gương mặt ta thoáng qua đủ loại cảm —do dự, hoang mang, nghi ngờ, khó hiểu.

“…Cô là để tôi tự nguyện rời xa ấy, đúng không?”

Tôi lắc đầu.

“Không, không có bất kỳ điều kiện nào kèm theo.”

Biểu cảm do dự trên mặt Hạ Nguyệt càng thêm rõ rệt—

Cô ta siết chặt chiếc phong bì trong tay, vừa lòng, vừa không dám tin. Một lúc lâu sau, ta cắn môi dưới, lén lút liếc tôi, có vẻ hơi ngại ngùng. Cô ta hắng giọng hai lần, rồi lí nhí , đứt quãng:

“Giám đốc Tiêu, … không thích phụ nữ, đúng không?”

Lần này, đến lượt tôi bật .

“Cái này thì cứ yên tâm, tôi có người đàn ông mình thích.”

Sau khi Hạ Nguyệt rời đi, trợ lý của tôi gõ cửa rồi bước vào, trên tay cầm một xấp hợp đồng thương mại. Cô ấy theo tôi từ khi vừa tốt nghiệp đại học, xem như một nửa tâm phúc.

Đợi tôi ký xong, ấy thu dọn tài liệu, rồi tò mò tôi.

“Giám đốc Tiêu, này có gì đặc biệt sao? Trước giờ chị luôn thờ ơ với những tin đồn ái của Giám đốc Thẩm, sao hôm nay lại đặc biệt để ấy lên đây?”

Tôi tựa lưng vào ghế, im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi lên tiếng.

“Tiểu Lâm, em có biết, tôi có một người em … tên là Tiêu Mộng không?”

6

Tiêu Mộng.

Chỉ kém tôi năm tuổi, là em ruột cùng cha cùng mẹ.

Năm tôi mười lăm tuổi, cha mẹ ly hôn. Sau phiên tòa, tôi theo mẹ ra nước ngoài, còn em ở lại sống với cha.

Cha chưa bao giờ thực sự thương chúng tôi. Ông ta cố chấp muốn giữ lại một đứa con bên mình, chẳng qua chỉ để tạo dựng hình ảnh một người cha mẫu mực trước thiên hạ.

Không lâu sau đó, ông ta đưa nhân bên ngoài về nhà, đường hoàng cho bà ta một danh phận. Cùng với bà ta, còn có một cậu bé ba, bốn tuổi—

Con riêng của ông ta.

Lên cấp ba, Tiêu Mộng bắt đầu đương. Trong những cuộc gọi video giữa hai chị em, tôi có thể thấy rõ ràng—em ấy dường như đã trở nên vui vẻ hơn.

“Chị ơi, chị biết không? Anh ấy đối xử với em rất tốt! Anh ấy dẫn em đi ăn thịt nướng, còn tự tay nấu cháo cho em, thậm chí còn chơi gắp thú nhồi bông để tặng em nữa! Cuối tuần này bọn em sẽ đi công viên giải trí đấy!”

Em ấy rạng rỡ, nụ ấy khiến tôi lơ là, khiến tôi không nhận ra rằng—tất cả những điều đó chẳng qua chỉ là một chút quan tâm vụn vặt.

Có gì đáng để em ấy biết ơn đến mức ấy chứ?

Cho đến khi tôi nhận tin về em mình lần nữa.

Người gọi đến là cha tôi.

“…Nó chết rồi.”

“Cô và mẹ nó có muốn về mặt lần cuối không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...