Vị Hôn Phu Ngọt [...] – Chương 4

Chương 4

4.

Lần đầu tiên tôi gặp Vệ Ninh Lãng là tại một bữa tiệc.

Khi đó, tôi vừa mới bước chân vào giới giải trí không bao lâu, bị người quản lý ép buộc tham gia một buổi gặp gỡ cấp cao với lý do “mở rộng quan hệ”.

Thực tế thì đó chỉ là một buổi tiệc rượu đầy khói mù hỗn loạn.

Người ngồi ở vị trí chủ tọa, nửa thân mình ẩn trong bóng tối màu mật ong, vẻ mặt lãnh đạm không chút hứng thú.

Về ngoại hình, tôi cũng không thấy rõ.

Liên tục có người đến bắt chuyện với ta, đôi tay trắng như ngọc của ta thường xuyên nâng lên ly r/ư/ợ/u đặt trong vùng sáng.

Dù trải qua vài vòng trò chuyện, mực r/ư/ợ/u trong ly vẫn không giảm đi chút nào.

Đương nhiên, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi mệt mỏi đối phó với ông chủ Tiền của Thương Dư Ảnh Thị ngồi bên cạnh.

Ông ta vừa tay chân s/à/m s/ỡ, vừa kiếm đủ mọi lý do ép tôi uống r/ư/ợ/u.

Vài gã đàn ông b/é/o ú khác còn hùa theo, xúi tôi uống r/ư/ợ/u giao bôi với ông ta.

“Cô Ôn không chịu uống là xem thường chủ tịch Tiền, hay vì người theo đuổi quá nhiều nên không biết mình đang ở đâu?”

Tôi xem thường các người đấy, thì sao nào?!

C/h/ế/t tiệt, bà đây không phục vụ nữa!

Tôi vén nhẹ mái tóc, cố tạo dáng vẻ quyến rũ.

“Đúng , người theo đuổi tôi không ít đâu, ngài muốn nghe về ai trước?”

“Là Tống Thì Diên ở Kinh Đô hay Vệ Ninh Lãng ở Hải Thành?”

Trong nháy mắt, không khí buổi tiệc như đóng băng quanh tôi.

Thậm chí Tiền Khánh, kẻ đang say khướt vì uống r/ư/ợ/u, cũng ngồi phịch xuống, tay chân loay hoay không ngừng.

Hầu như tất cả mọi người đều quay lại tôi, sắc mặt mỗi người mỗi khác.

Ơ, không phải chứ, tôi chỉ bừa thôi mà!!!

Hai người đó như rồng thần, chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi, thậm chí còn chưa từng lộ ảnh công khai.

Tôi biết tên họ cũng chỉ vì quản lý đã nhồi nhét kiến thức về sổ danh bạ xã giao vào đầu tôi.

Thông tin về những người khác thì chi tiết vô cùng, từ thói quen sinh hoạt đến hận, sở thích cá nhân đều đầy đủ.

Chỉ riêng hai người này, thông tin ít đến mức chỉ có cái tên.

Ngay cả ngày tháng năm sinh cũng không rõ.

Thậm chí, tên “Ninh Lãng” còn bị nghi ngờ là bút danh, ghi bằng phiên âm pinyin trong hồ sơ.

Tôi chỉ lấy hai vị thần lớn này ra lá chắn ứng phó hình thôi!

Sao , mọi người đều biết họ sao?!

Hơn chục ánh mắt dán chặt vào tôi khiến tôi bỗng chốc khô khốc cả cổ họng.

Tôi cố vắt óc tìm cách bịa chuyện để lấp liếm, thì một âm thanh thanh thoát vang lên.

Người ngồi ghế chủ tọa gõ nhẹ lên bàn, giọng điệu thong thả đầy hứng thú.

“Nếu đã thừa nhận, thì ngồi qua đây.”

Hả?!!!!

Ngài là ai, Tống Thì Diên hay Vệ Ninh Lãng?!

Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh ta.

Đôi mắt lạnh lùng sắc bén ấy chỉ cần một ánh đã thấu lớp ngụy trang của tôi.

“Ôn tiểu thư, đoán tôi họ Tống hay họ Vệ?”

Tôi cố gắng suy nghĩ một lúc lâu, rồi đáp một cách khô khan:

“Tôi đoán là người trông đẹp trai hơn.”

Anh ta bật , sau đó kéo tôi – kẻ đã say mèm – rời khỏi phòng bao.

Cơn gió lạnh bên ngoài thổi qua đầu óc tôi tỉnh táo đôi chút.

Vệ Ninh Lãng đứng trước mặt tôi, hai tay đút túi, cúi xuống tôi.

“Tôi đã giúp , nghĩ xem nên báo đáp thế nào rồi chứ?”

Tôi chớp chớp mắt, vỗ nhẹ vào ngực mình.

“Anh ký với tôi một thỏa thuận đánh cược đi!”

“Anh cho tôi tài nguyên, tôi sẽ kiếm về cho thật nhiều tiền!”

“Tôi xinh đẹp, chuyên nghiệp giỏi, chắc chắn có thể nổi tiếng!”

Anh ta lại , nụ lần này sinh hơn trước.

“Có đôi khi người không cần phải quá ngay thẳng như .”

“Nhưng như thế này lại rất tốt.”

Khi đó còn trẻ, tôi không hiểu hết ý nghĩa thực sự trong lời của ta.

Nhưng về sau, Vệ Ninh Lãng không còn nhắc đến thỏa thuận đánh cược nữa.

Thay vào đó, hợp đồng quản lý của tôi lại ký với một công ty có liên hệ mật thiết với ta, tài nguyên cứ thế đổ về liên tục.

Lúc đó tôi mới hiểu ra, mình đã tự tìm cho mình một kim chủ.

Chậc, cũng thôi.

Vệ Ninh Lãng vừa ngốc vừa nhiều tiền, lại còn đẹp trai.

Xem ra người lợi vẫn là tôi~

Tôi bắt đầu nỗ lực đóng vai “chim hoàng yến” để lấy lòng ta.

Anh ta cũng ngày càng đối xử tốt với tôi hơn.

Tốt đến mức khiến tôi nảy sinh những ảo tưởng không nên có.

Cho đến khi nghe tin ta sắp liên hôn.

Trong cơn tức giận, tôi viết một bài văn chia tay dài ngoằng rồi cuốn gói bỏ chạy.

Ngày hôm đó, tôi huy đến 35 chiếc xe tải chở hàng.

Cảnh tượng vô cùng hoành tráng, cảm giác hả hê không gì sánh !

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...