Vị Hôn Phu Ngọt [...] – Chương 10

Chương 10

10.

Thu đi đông đến.

Thành phố Hải hầu như chẳng bao giờ có tuyết.

Nhưng năm nay lại là ngoại lệ.

Tuyết bay lất phất, nhẹ nhàng rơi xuống, Vệ Ninh Lãng nắm tay tôi, cùng bước đi dưới ánh đèn đường, bóng hai người bị kéo dài.

Khung cảnh này trùng khớp với ký ức nhiều năm về trước.

Đó là mùa đông đầu tiên tôi và cùng trải qua.

Khi ấy, tôi đang học năm ba đại học ở Kinh Đô.

Vừa mới chiếu xong một bộ phim, bắt đầu có chút tên tuổi.

Nhưng tôi không dám thường xuyên xin phép nghỉ học, vẫn kiên trì quay về trường lên lớp.

Vệ Ninh Lãng trêu tôi nhát gan.

Nhưng vẫn tranh thủ thời gian bay đến Kinh Đô, lái xe đến trước ký túc xá của tôi.

Trường không cho xe tư nhân vào, xe của thì lại có thể.

Kinh Đô trời lạnh, đợt tuyết đầu tiên phủ trắng xóa cả bầu trời.

Tôi vội vàng chạy xuống lầu, co ro như một chim cút.

Vệ Ninh Lãng đứng dựa vào xe, áo khoác đen mỏng manh, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn.

Hai tay đút túi, mặc cho gió rét khô khốc cùng tuyết cuốn lấy, ướt mái tóc.

Anh ngước lên tôi, ánh mắt đầy mê hoặc, đôi môi đỏ thắm, mỏng nhẹ.

Tôi chạy tới, nắm lấy tay .

“Sao lại mặc ít như ?”

“Đến gặp nữ minh tinh, tất nhiên phải ăn mặc phong độ một chút chứ.”

Anh mỉm , kéo tôi vào lòng.

“Như thế này, cả hai chúng ta đều không lạnh nữa.”

“Xì, lời ngon tiếng ngọt.”

Tôi giả bộ khinh thường, quay mặt đi.

Nhưng lại nghiêm túc dùng tay xoay mặt tôi trở lại.

“Mi em dính tuyết rồi.”

Tôi vội vã lấy tay chà lên mặt, rồi nghe thấy bật khẽ.

“Để .”

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt, đợi nhẹ nhàng phủi đi giúp.

Thế , ngay giây tiếp theo, đôi môi ấm áp của khẽ chạm lên mi mắt tôi, nhẹ nhàng lưu luyến.

Thế giới như ngừng lại trong nửa giây, chỉ còn tiếng tim đập vang lên rộn rã.

!!!!

Tôi tức giận, ngẩng cổ lên phản đối.

“Tuyết đâu ra, rõ ràng là mượn cớ giở trò!”

Vệ Ninh Lãng bắt chước giọng điệu của tôi, giơ hai tay lên cao.

“Thảo dân nào dám lừa dối đại nhân!”

“Chỉ là tuyết bị hôn đến tan chảy mà thôi.”

Vừa , vừa cúi xuống, trán áp vào trán tôi, bật thành tiếng.

Dưới ánh trăng mơ màng, đèn đường lấp lánh.

Tôi nằm gọn trong vòng tay , cảm nhận sự ấm áp chỉ thuộc về .

Tôi nhớ rất rõ, khoảnh khắc đó tôi đã nghĩ gì.

Tôi mong rằng, trong mỗi mùa tuyết rơi về sau, chúng tôi vẫn sẽ luôn nhau.

Và giờ đây, ước nguyện của tôi đã thành hiện thực…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...