Mấy ngày liên tiếp sau đó, tôi bận đến mức không có thời gian để suy nghĩ chuyện gì khác. Sau một hồi giằng co, công ty cuối cùng cũng trở lại tay tôi.
Từ đại tiểu thư nhà họ Thẩm chỉ biết tiêu tiền, tôi lập tức biến thành “Tổng giám đốc Thẩm”, bận rộn đến đầu tắt mặt tối với hàng đống việc.
“Vô lương tâm ghê. Anh giúp em lớn như thế, mà chẳng em cảm ơn gì hết?”
Không biết từ khi nào, Chu Tư Dũ đã đẩy cửa văn phòng tôi đi vào.
Tôi nhíu mày, không vui:
“Anh không có khái niệm cơ bản nào về phép lịch sự à? Không biết gõ cửa sao?”
“Chồng đến thăm vợ, còn cần phải gõ cửa nữa sao?”
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc ấy, tôi nổi da gà cả người, suýt thì rùng mình vì buốt lạnh.
“Anh ơn đừng nhắc chuyện đó nữa không? Anh định dùng cái ‘black history’ đó để chọc tôi đến bao giờ?”
“Cho đến khi em thật sự trở thành vợ .”
Tay tôi đang cầm tài liệu bỗng khựng lại.
“Anh nghiêm túc đấy à?”
Chu Tư Dũ gật đầu, rồi hất cằm về phía đống hồ sơ trên bàn.
“Cưới đi, mấy việc nhức đầu này để chồng lo hết. Thấy sao?”
Tôi mấy giây, rồi dứt khoát lắc đầu.
“Không thấy sao hết.”
Chu Tư Dũ đi vòng ra phía sau tôi, giọng đều đều:
“Em định để cầu hôn cả đời à?”
Tôi bật :
“Cũng không phải là không thể.”
Chu Tư Dũ đến nỗi phát cáu, cúi người xuống, vài ngón tay kẹp lấy cằm tôi.
“Thẩm Niệm, em còn định trêu tức đến bao giờ nữa hả?”
Tôi cong môi đắc ý:
“Đây gọi là trừng , hồ ly già. Ai bảo suốt ngày bắt nạt tôi!”
Chu Tư Dũ buông tay ra, trong mắt lộ rõ vẻ bất lực.
“Anh luôn muốn hỏi em — Thẩm Niệm, rốt cuộc vì sao em lại ghét từ bé ?”
Tôi trừng lớn mắt:
“Anh còn hỏi tôi câu đó hả? Anh thật sự không biết à? Rõ ràng là luôn bắt nạt tôi từ nhỏ!”
Chu Tư Dũ cau mày:
“Anh bắt nạt em khi nào?”
“Anh—!”
Tôi suýt nghẹn đến nội thương, máu nóng dồn thẳng lên đầu.
Tôi giơ tay đếm từng “tội trạng”:
“Mẫu giáo, ngày nào cũng thưởng hoa bé ngoan, giáo viên tặng mỗi ngày một hộp sữa chua.”
Chu Tư Dũ gật đầu, giọng vô tội:
“Ừ, nên ngày nào cũng đưa hộp sữa chua đó cho em uống mà.”
“Nhưng tôi bị dị ứng với sữa!” — tôi gào lên, tuổi thơ đầy u uất như phim quay chậm hiện về trước mắt.
Khi đó tôi chỉ là một bé con gầy còm, mỗi ngày tan học mở cặp ra đều thấy một hộp sữa chua nằm lù lù trong đó.
Nhìn thì thấy, chạm thì , mà uống thì không dám — giống như chiến tích mà Chu Tư Dũ cố khoe khoang.
Chỉ cần thấy là tôi lại nghẹn họng.
Tôi tiếp tục “đấu tố”:
“Tiểu học, bài kiểm tra nào cũng đứng nhất lớp, còn tôi thì lần nào cũng đội sổ. Mỗi lần mẹ tôi mắng tôi, tên của đều xuất hiện trong đó!”
“Chuyện đó liên quan gì đến hả?!”
“Chưa hết, cấp 2 cấp 3 tôi sớm, mỗi lần mới bắt đầu đương là lập tức sau lưng mách thầy , mách phụ huynh. Thủ đoạn bỉ ổi, vô liêm sỉ đến mức không chịu nổi!”
Chu Tư Dũ gật đầu, mặt không hề lộ ra chút áy náy nào.
“Yêu sớm ảnh hưởng học hành, là vì muốn tốt cho em thôi.”
“Tốt cái đầu ấy!”
“Vậy còn đại học thì sao? Lên đại học rồi thì không gọi là sớm nữa rồi nhé. Nhưng tại sao… tại sao lại quyến rũ trai tôi hả?!”
“Phụt——”
Chu Tư Dũ không nhịn mà bật thành tiếng.
14
Chu Tư Dũ suýt nữa phun hết ngụm cà phê vừa uống ra.
Anh chỉ vào mặt mình, ngơ ngác hỏi:
“Anh?”
“Quyến rũ em?”
“Bạn trai em?”
Tôi gật đầu, nghiêm túc tuyên bố:
“Đúng! Chính là đàn mà tôi theo đuổi suốt từ năm nhất đến năm hai, khó khăn lắm mới thành đôi. Kết quả chưa đầy một tuần đã đến tìm tôi, ta là gay, còn … ta thích !”
Chuyện đó tôi vẫn canh cánh trong lòng suốt bao nhiêu năm, đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn thấy nhục nhã.
“Đồ hồ ly già!” Tôi giận dữ chửi .
Chu Tư Dũ bật , ngồi phịch luôn lên bàn việc trước mặt tôi, đến nỗi thở không ra hơi.
“Thì ra cậu ta lại với em như thế à…”
“Chuyện đó đúng là do mà ra, nguyên nhân thì không phải như em nghĩ.”
“Bạn trai em khi đó là một tên cặn bã đích thực. Vừa qua lại với em, vừa quen mấy khác, còn một em khoá dưới có thai. Anh dọa cậu ta: nếu không chia tay với em thì sẽ tố cáo chuyện đó lên nhà trường. Chỉ là… không ngờ hắn lại bịa ra lý do kia để đá em.”
Tôi sững người.
“Ra là sao?”
Chu Tư Dũ cuối cùng cũng ngừng , tôi với vẻ bất đắc dĩ:
“Chứ em nghĩ thật sự đi quyến rũ trai em à?”
Tôi hừ một tiếng, nhăn mũi:
“Ai mà biết . Anh là hồ ly già mà.”
Bạn thấy sao?