QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
8
Là Chu Tư Dũ.
“Anh sao giờ mới đến hả!” Tôi ngẩng đầu lên.
Mưa ngày càng lớn, nét mặt mờ mờ ảo ảo dưới màn nước, giọng tôi bất giác mang theo cả sự trách móc.
Chu Tư Dũ không tức giận, quanh quan sát địa hình rồi dịu giọng an ủi tôi:
“Đừng sợ, sẽ nghĩ cách kéo em lên.”
Tôi không ngờ, cách nghĩ ra lại là… tự mình nhảy xuống.
Trong hố, tôi và bốn mắt nhau, cùng im lặng đến khó tin.
“Chu Tư Dũ, đầu bị nước mưa hỏng rồi à?”
Anh không gì, sắc mặt hơi khó coi, chỉ mím môi im lặng cởi áo khoác của mình, choàng lên người tôi, sau đó quay lưng lại, cúi người xuống trước mặt tôi.
“Lên đi, đứng lên vai .”
Tôi ngoan ngoãn theo.
Mưa lớn quá không còn thời gian chần chừ, tôi giẫm lên vai , nâng lên, cuối cùng cũng bò ra khỏi hố.
“Thế còn thì sao?” Tôi cúi đầu hỏi.
Anh nhe răng :
“Nghe lời, em về trước đi. Sáng mai gọi người tới cứu .”
Đồ ngốc.
“Anh học mấy năm sách để gì, nhét hết cho chó ăn rồi à? Cứu người kiểu ngu ngốc thế này sao!”
Vừa mắng, tôi vừa cố sức đẩy một tảng đá lớn bên cạnh đến gần.
May là mưa to đất đá mềm ra, tôi dùng chút sức là có thể đẩy nó lăn .
“Tránh ra! Lỡ đè trúng , tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!”
Chu Tư Dũ ngoan ngoãn tránh sang sát vách tường. Tôi hít một hơi, lấy hết sức đẩy tảng đá rơi xuống hố.
May mà khoảng trống trong hố nhỏ, tránh dễ dàng, không bị đè trúng.
Mưa càng lúc càng lớn, cái ô tôi mang theo giờ chẳng còn tác dụng gì, tôi dứt khoát ném sang một bên.
Chu Tư Dũ đứng lên tảng đá, vừa đủ cao để chạm tới mép hố.
Tôi phải dùng hết sức mới kéo lên.
Giữa màn mưa trắng xóa, Chu Tư Dũ ngước tôi, .
Tôi trừng mắt lườm một cái.
“Cười cái gì mà ! Đồ ngốc!”
Anh không phản bác.
Lần đầu tiên, khi tôi mắng , Chu Tư Dũ không lại câu nào.
9
Khi hai chúng tôi quay trở lại căn nhà nhỏ, cả người đã ướt sũng như chuột lột.
Không ngờ hơn nữa là — vừa đẩy cửa ra, tôi liền thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi bên bàn.
Là Lục Ninh Viễn.
Chỗ này nằm sâu trong núi, hoang vắng hẻo lánh, cả khu rừng này chỉ có tôi và Chu Tư Dũ sống. Lúc rời đi, tôi cũng không đặc biệt khóa cửa.
Ánh mắt tôi đảo qua đống tài liệu của Chu Tư Dũ đang bày sẵn trên bàn, hoàn toàn không có gì che chắn. Tôi lập tức sải bước đến kéo phắt Lục Ninh Viễn dậy, mặt lạnh như băng.
“Anh đến đây gì?”
Chu Tư Dũ đi sau tôi, nghe thấy câu hỏi liền dừng lại, ánh mắt sâu thẳm tôi.
Đến nước này rồi, tôi cũng chẳng cần che giấu gì nữa.
Lục Ninh Viễn đỏ hoe mắt trước mặt tôi, giọng mang theo vẻ hối hận:
“Niệm Niệm, và Lý Thanh Thanh đã chấm dứt rồi. Em về với đi.”
“Tởm!” Tôi trợn mắt lườm hắn một cái, chẳng buồn che giấu sự khinh bỉ.
Mấy lời của cái tên cặn bã này, đến dấu chấm câu tôi cũng không tin.
Lục Ninh Viễn bước lại gần, hạ thấp giọng:
“Em mất tích lâu như , bố em vẫn luôn rất lo cho em.”
Câu này tôi lại càng không tin.
Nhưng…
Tôi quay đầu lại, thấy Chu Tư Dũ đang mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác đưa cho tôi.
“Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Khoảnh khắc bốn mắt nhau, tôi bỗng hiểu — Chu Tư Dũ đã biết hết rồi.
Nói thêm cũng vô ích, có lẽ… đúng là đến lúc nên quay về rồi.
Tôi bước theo Lục Ninh Viễn rời khỏi căn nhà, lúc lên xe, tôi ngoái đầu lại.
Chu Tư Dũ đứng bên khung cửa, người vẫn mặc nguyên bộ quần áo ướt đẫm.
Tôi thấy môi hơi mấp máy, hình như muốn gì đó…
“Đi thôi.”
Lục Ninh Viễn trong xe hờ hững thúc giục.
Tôi quay người bước lên xe.
10
Đương nhiên, bố tôi chẳng hề ra mặt chào đón tôi.
Thực tế là khi tôi về đến nhà, thứ đón chờ tôi vẫn chỉ là một căn nhà trống rỗng, lạnh lẽo.
Mãi đến ba ngày sau, khi dự án khu nghỉ dưỡng Vinh Thập chính thức khởi , tôi mới nhận tin nhắn của ông.
Ông cầu tôi đi cùng Lục Ninh Viễn tham dự buổi họp khởi dự án.
Trong tin nhắn còn kèm một câu:
“Dự án này rất quan trọng, đừng bướng bỉnh. Con là phụ nữ, ra ngoài phải biết nghe lời Ninh Viễn.”
Lại cái kiểu giọng điệu “cha già thiên hạ”. Trong quan niệm của bố tôi, phụ nữ mà không dựa vào đàn ông thì chẳng nên trò trống gì.
Nhưng sự thật là năm xưa, ông chỉ là một nhân viên bình thường ở công ty Thẩm thị. Nếu không nhờ cưới đại tiểu thư nhà họ Thẩm, ông lấy đâu ra vị trí hôm nay?
Trong buổi họp dự án, tôi lại gặp Chu Tư Dũ.
Bạn thấy sao?