7
Một tháng tiếp theo tưởng chừng yên bình, thực ra sóng ngầm cuộn trào.
Trước tiên, tôi viện cớ dừng toàn bộ các dự án hợp tác thông qua tay Trương Nguyệt.
Tôi là khách hàng lớn duy nhất của công ty ta, hành này đương nhiên ảnh hưởng nghiêm trọng đến .
Suốt ngày bị cấp trên thúc ép hỏi han, tìm cách dò xem tôi đang nghĩ gì, tôi để thư ký đứng ra ứng phó hết, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào.
Nghĩ cũng buồn .
Tất cả những người ăn với tôi đều xem tôi như thần tài, cung kính lễ phép. Chỉ có Trương Nguyệt là coi việc tôi đưa hợp đồng cho ta là chuyện đương nhiên, cứ như tôi phải chủ dâng tiền tận tay, để ta dễ dàng lĩnh lương cao.
Thậm chí, ta còn tự cho là mình đã “cúi mình” khi chủ tìm tôi, mà khi tôi viện cớ bận không gặp, ta liền tức giận đi mách với cậu mợ.
Không nằm ngoài dự đoán, cậu mợ gọi điện đến, bề ngoài thì mềm mỏng, giọng điệu lại đầy áp đặt:
“Tiểu Nhã, ba mẹ con mất sớm, bọn cậu luôn xem con như con ruột, điều đó con cũng biết mà! Nhà cậu chỉ có mình con bé Nguyệt, coi như cậu mợ van con, có gì cứ từ từ , đừng khó nó nữa không?”
Nghe câu này, trước sau mâu thuẫn, tôi liền hiểu họ đang muốn dùng cái gọi là “ thân” để trói buộc đạo đức tôi.
Tôi lạnh trong lòng, rồi bộ khó xử, khẽ thở dài một tiếng.
“Chuyện ăn giờ khó lắm, mợ cũng biết mà. Với cùng điều kiện, tất nhiên bên nào lợi nhuận cao hơn thì công ty con sẽ chọn thôi, không thì sao duy trì hoạt ? Thế này nhé, mợ bảo Nguyệt Nguyệt thương lượng lại với cấp trên, nếu điều kiện hợp lý thì vẫn có thể hợp tác tiếp.”
Mợ tôi bị tôi chặn họng, đành cúp máy.
Nhưng khi Trương Nguyệt miễn cưỡng đi thương lượng lại, rồi cầm hợp đồng đến tìm tôi ký, tôi lại viện cớ “dòng tiền chưa xoay ”, từ chối lần nữa.
Cô ta mấy năm nay nuông chiều, tính khí càng lúc càng khó chịu, cuối cùng không nhịn mà cãi nhau to với cấp trên rồi nộp đơn nghỉ việc.
Sau đó tỉnh ra thì đã muộn, vẫn không nỡ rời bỏ công việc nhẹ lương cao ấy, cơ hội quay lại thì không còn nữa.
Cậu mợ tôi thì thở dài than vãn liên tục, gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc. Tôi đều ghi âm lại, gửi thẳng cho Trương Nguyệt nghe, kèm theo lời than thở bất lực.
Lâu dần, ta với người nhà cũng mâu thuẫn triền miên, chẳng còn tâm trí đâu mà quấy rầy tôi nữa.
Còn về phía Cố Đình Phi, tôi cũng không để ta yên ổn ngày nào.
Dưới sự “mặc nhiên đồng ý” của tôi, Tiểu Vương càng lúc càng ngang ngược khó dễ cho ta — không chỉ không cho tham gia dự án mà còn liên tục bắt lỗi, sai vặt đi việc vặt lặt vặt.
Không giao dự án tức là không có thưởng. Mà lương tạm thời thì thấp, tổng thu nhập còn chưa bằng một phần mười trước kia.
Cố Đình Phi tức đến không chịu nổi, xông thẳng vào văn phòng tôi, chất vấn với giọng đầy hằn học:
“Hạ Nhã, cố ý để Tiểu Vương khó dễ cho tôi đúng không? Trước đây chúng tôi ngang hàng, tại sao bây giờ hắn lại quyền sai khiến tôi? Là lãnh đạo mà thiên vị thế này, đó là phong cách việc của sao?”
Giọng ta không nhỏ, rõ ràng muốn tôi mất mặt giữa chốn đông người.
Tôi mỉm , tiện tay nhấc ly nước trên bàn hắt thẳng vào mặt ta.
“Bình tĩnh rồi hẵng chuyện!”
Anh ta sững người, vô thức siết chặt nắm tay, tôi không để ta kịp mở miệng, lập tức phản pháo:
“Nói đến thiên vị — ai là người tôi thiên vị nhiều nhất? Nếu không có tôi nâng đỡ, với cái năng lực việc ấy của , nghĩ mình đủ tư cách ngồi vào ghế tổng giám đốc à? Anh xứng sao?”
8
“Còn nữa, với tư cách là cấp dưới, nếu không thể vô điều kiện phục tùng sự sắp xếp của cấp trên, thì tôi nghĩ cũng không còn phù hợp để ở lại đây nữa. Dù sao ngôi đền nhỏ này của tôi không chứa nổi vị Phật lớn như , thì cũng chẳng cần giữ lại gì. Thử việc còn chưa qua, hợp đồng chưa ký, muốn đi lúc nào cũng . Cửa ở đằng kia, không tiễn.”
Tôi thong thả xong, chỉ thấy Cố Đình Phi bỗng nín thở, vừa sốc vừa lộ rõ vẻ hoảng hốt.
“Cô định đuổi tôi à? Cô quên giữa chúng ta từng—”
Anh ta bật ra câu đó, chạm phải ánh mắt tôi thì lập tức nuốt lại lời, chỉ còn biết trừng mắt tôi đầy hằn học.
Tiểu Vương đứng ngoài nghe thấy có chuyện liền chạy vào, ra vẻ hòa giải:
“Tiểu Cố, ai cũng là đồng nghiệp, có chuyện thì cho rõ ràng, sao phải căng ? Huống chi trước kia cũng từng đối xử với thực tập sinh y như thế. Giờ đến lượt mình thì chịu không nổi sao? Khả năng chịu áp lực thế thì hơi yếu đấy.”
Lời của Tiểu Vương như châm dầu vào lửa, khiến Cố Đình Phi mất sạch lý trí, lao tới vung nắm :
“Đồ nịnh bợ xu nịnh, im cái miệng chó của mày lại cho tao!”
Hai người lập tức lao vào ẩu đả.
Nhưng Cố Đình Phi vừa mới xuất viện, sức khỏe chưa hồi phục, sao địch lại Tiểu Vương – người tập gym lâu năm?
Cuối cùng, vì ta là người ra tay trước, lại có đầy đủ bằng chứng, không những bị đánh cho một trận mà còn phải bồi thường thiệt .
Uất ức đến mức ta chỉ còn cách gọi điện vay tiền Trương Nguyệt.
Ngay hôm đó, ta dọn sạch đồ đạc ở bàn việc, trước khi đi còn trừng mắt tôi, như nguyền rủa:
“Đừng có mà hối hận!”
Tôi chỉ đảo mắt khinh bỉ, chẳng buồn đáp lại câu điên rồ của ta.
Sau đó tôi bận rộn với công việc, thư ký báo rằng Trương Nguyệt đã tới mấy lần đều bị chặn lại từ ngoài cổng.
Thiết bị nghe lén vốn im ắng bấy lâu nay, ngoài vài câu chửi rủa tôi, cuối cùng cũng bắt thông tin mới.
“Giờ ngay cả mặt Hạ Nhã chúng ta cũng không gặp , việc thì mất, đành phải tiêu tiền bố mẹ em. Thời gian dài quá, họ bắt đầu có ý kiến rồi, giờ biết sao đây?”
Trương Nguyệt thở dài thườn thượt, giọng đầy mệt mỏi không giấu .
“Tôi biết đâu ? Con đàn bà Hạ Nhã đó như bị quỷ ám, tôi chẳng đoán nổi ta đang nghĩ gì nữa. Cứ thế này mãi không ổn, cùng lắm thì dùng chiêu cuối!”
Cố Đình Phi gầm gừ, dường như đã đến bước đường cùng, đành phải lôi ra con bài tẩy.
“Ý là…”
“Đã đến lúc phải ‘lấy lại ký ức’ rồi. Nhưng nếu tự dưng nhớ lại thì quá gượng gạo, chi bằng dàn dựng một vụ tai nạn. Anh giả vờ vì cứu Hạ Nhã mà bị va đầu, thế là ta sẽ cảm mà biết ơn, còn thì có cớ để ‘phục hồi trí nhớ’. Hai bên đều có lợi.”
“Trời ơi, đúng là cao tay quá!”
Trương Nguyệt mừng rỡ, cả hai bắt đầu bàn bạc kỹ càng từng chi tiết.
Tôi nghe mà không khỏi bật lạnh, trong lòng đã lên sẵn kế hoạch cho một màn kịch thật ngoạn mục.
Chỉ vài ngày sau, Trương Nguyệt gọi điện rủ tôi đi ăn, có chuyện muốn gặp mặt trực tiếp để .
Tôi chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, rồi đến đúng chỗ ta hẹn.
Đó là một con đường vắng vẻ, ít người qua lại, trời lại đã tối, ngay cả xe cộ cũng rất hiếm.
Trương Nguyệt tỏ ra có chút căng thẳng, cố gắng gợi chuyện để thu hút sự ý của tôi.
Tôi vừa đáp lại vừa lặng lẽ quan sát hình xung quanh.
Cuối cùng, Cố Đình Phi cùng một chiếc mô-tô xuất hiện từ hai hướng, rõ ràng là nhắm vào tôi.
Chiếc xe lao tới với tốc độ cực nhanh, chỉ còn cách tôi một bước chân, tiếng “Cẩn thận!” của Cố Đình Phi cũng vang lên đúng lúc.
Tôi chẳng hề hoảng loạn, cố ý đổi hướng bước chân, nhảy sang một bên, lùi vào đám cỏ ven đường.
Bạn thấy sao?