5
“Không đi mà tụ tập ở đây gì ?”
Tôi quét mắt một vòng xung quanh, cố bỏ qua ánh mắt của Cố Đình Phi.
Anh ta rõ ràng khựng lại, định gì đó bị Tiểu Vương giành trước:
“Tổng giám đốc Hạ, tôi nghe Cố Đình Phi đã bị sa thải rồi, nên chỉ muốn hỏi thăm hình của ta một chút.”
Những người khác chưa biết chuyện, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.
Dù trước đây tôi không công khai quan hệ giữa mình và Cố Đình Phi, người lanh lợi trong công ty cũng đoán ra đôi phần.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều dồn về phía tôi, mong chờ tôi rõ sự thật.
“Đúng thế, ta mình đã nghỉ ngơi đủ, muốn quay lại việc. Mà để công bằng thì sẽ bắt đầu lại từ vị trí nhân viên tạm thời. Tinh thần cầu tiến và kiên trì như , chúng ta nên học hỏi.”
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt Cố Đình Phi lập tức tối sầm như đáy nồi, không thể phản bác.
Bởi vì hiện tại ta vẫn đang đóng vai “không nhớ ra tôi”, theo lý thì chỉ nên giữ khoảng cách, không thể thân thiết như xưa.
Chắc ta tưởng tôi vẫn như trước, một lòng muốn dâng tất cả những gì tốt đẹp cho ta, chờ đợi từng ánh mắt, từng lời từ ta.
Nào ngờ tôi đã sớm thấu bộ mặt thật của ta, giờ chỉ còn lại sự căm ghét đến tận xương tủy.
“Thì ra là từ cơ bản à, đúng là hơi lãng phí tài năng đấy. Nhưng vàng ở đâu cũng sẽ phát sáng, tôi tin là Tiểu Cố chắc chắn sẽ sớm lấy lại hào quang như xưa!”
Tiểu Vương suýt nữa không nhịn , ai cũng nghe ra giọng điệu mỉa mai trong lời của cậu ta.
Gân tay trên mu bàn tay Cố Đình Phi nổi hằn lên rõ rệt, hiển nhiên là đang cố nhịn cơn giận. Một lúc sau, ta cúi đầu, bộ như đang nhẫn nhịn chịu đựng lời đàm tiếu, mong tôi sẽ ra tay cứu giúp.
Nhưng tôi chẳng thèm để tâm, ngược lại còn nâng cao giọng, sang Tiểu Vương :
“Dự án với Tập đoàn Hồng Vũ sau này giao cho cậu phụ trách. Nếu tốt, tôi sẽ thưởng cho cả phòng luôn!”
“Tổng giám đốc Hạ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không mọi người thất vọng!”
Tiếng reo hò vui mừng vang lên khắp nơi, không còn ai để ý đến sắc mặt u ám như muốn ăn tươi nuốt sống của Cố Đình Phi nữa.
Dự án của Hồng Vũ vốn là của ta, giờ phải dâng tận tay cho đối thủ, cảm giác ấy ra sao, chắc chỉ có ta mới hiểu rõ.
Nhưng tôi chính là muốn đâm dao vào đúng tim ta.
Tôi muốn ta hiểu rõ ràng rằng, rời khỏi tôi, ta chẳng là gì cả!
Chiều tối, tôi về đến nhà thì điện thoại vang lên, là đoạn ghi âm tiếng Cố Đình Phi gào lên điên cuồng.
“Con đàn bà tiện nhân Hạ Nhã dám tôi mất mặt trước mặt bao nhiêu người, còn đem dự án của tôi giao cho đối thủ không đội trời chung! Tôi nhất định sẽ không để yên cho ta!”
Nghe tiếng đồ vật bị đập vỡ không ngừng vang lên, ta rõ ràng đang phát tiết cơn giận.
Đợi ta hét xong, giọng điệu rụt rè của Trương Nguyệt mới vang lên:
“Chị Nhã… có phải chị ấy phát hiện ra chuyện gì rồi không?”
“Không thể nào! Cô ta không thông minh đến thế!”
Cố Đình Phi phản bác theo bản năng, ngay sau đó giọng ta lại lộ ra vẻ do dự:
“Nhưng với tính cách không chấp nhận cát trong mắt của ta, nếu biết sự thật thì sao có thể im lặng không vạch trần? Có phải là tôi diễn lố quá rồi không?”
Anh ta vừa đi qua đi lại, vừa bực bội lẩm bẩm, cuối cùng nghiến răng :
“Thật hay giả, thử là biết ngay. Nguyệt Nguyệt, lát nữa em gọi cho Hạ Nhã, với ta rằng…”
Trương Nguyệt gật đầu đồng ý. Không bao lâu sau, điện thoại tôi reo lên.
“Chị Nhã! Em có chuyện này muốn với chị… Anh Đình Phi đòi kéo em đi thử váy cưới vào ngày mai, là muốn cầu hôn em. Chị có muốn đến xem không?”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?