2
Tôi bật lạnh hai tiếng, xoay người rời đi dưới ánh mắt căm ghét của bọn họ.
Tôi không phải cố chịu nhục, mà là muốn khắc sâu cảm giác bị phản bội.
Chỉ có như , khi bắt đầu kế hoạch trả thù, tôi mới có thể dứt bỏ mọi sự mềm lòng.
Tôi sẽ đòi lại tất cả những lợi ích mà bọn họ đã lấy từ tôi, bắt họ phải trả giá!
Vừa về đến công ty, tôi lập tức cầu bộ phận nhân sự gửi thông báo chấm dứt hợp đồng cho Cố Đình Phi.
Anh ta vốn chỉ là một nhân viên kinh doanh nhỏ bé, nhờ tôi nâng đỡ mới từng bước leo lên chức tổng giám đốc. Giờ thì nên quay lại vị trí ban đầu rồi.
Nghĩ mà thấy nực .
Sau khi tỉnh lại từ vụ tai nạn, Cố Đình Phi nhớ rõ mọi chuyện trước đó, chỉ duy nhất nhầm lẫn tôi và Trương Nguyệt.
Bác sĩ có thể là di chứng, tôi tin sái cổ, thậm chí còn thấy đau lòng thay ta.
Giờ nghĩ lại, lý do đó thật quá vô lý, mà diễn xuất của bọn họ cũng quá vụng về.
Tôi không phải đứa thiếu tỉnh táo, mà lại để trái tim bị lợi dụng, để những người tôi xem là gia đình và người thân thiết che mắt suốt ngần ấy thời gian.
Làm sao tôi không hận cho ?
Tôi biết mất đi công việc nhàn hạ và lương cao này, Cố Đình Phi chắc chắn sẽ có phản ứng.
Quả nhiên, đến chiều tối, Trương Nguyệt tìm đến.
“Chị Nhã, phòng nhân sự mai Đình Phi không cần đi nữa… có chuyện gì chị?”
Cô ta dè dặt hỏi, trong giọng có chút căng thẳng mơ hồ.
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên, mãi một lúc sau mới thản nhiên đáp lại:
“Anh ta mới xuất viện, sức khỏe vẫn quan trọng hơn. Chuyện công việc cứ để sau, tôi không muốn mang tiếng đối xử tệ với nhân viên.”
“Nhưng… mà năng lực việc của Đình Phi vẫn rất tốt… Em sợ ấy nghỉ đột ngột, nhỡ có gì chưa bàn giao kịp sẽ chậm tiến độ thì sao…”
Trương Nguyệt mặt không đỏ, tim không loạn mà dối, rõ ràng là vì lợi ích cá nhân, mà lại cố ra vẻ đang nghĩ cho tôi.
Tôi khẽ hừ một tiếng, khóe môi vô thức nhếch lên một nụ mỉa mai.
“Chuyện đó không cần em lo, tôi tự biết cách xử lý.”
Nghe ra tôi không vui, ta sợ lỡ miệng sẽ để lộ điều gì, đành gượng, miễn cưỡng rời đi.
Đêm khuya, tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ .
Cảnh tượng lúc Cố Đình Phi tỉnh lại cứ hiện lên từng khung hình trong đầu tôi.
Tôi nhớ rõ lúc đó mình vui đến phát điên, lao đến ôm ta, nước mắt giàn giụa chưa kịp câu nào.
Tôi hỏi có thấy chỗ nào khó chịu không.
Anh ta lại dứt khoát rút tay khỏi tay tôi, ánh mắt xa lạ tôi chằm chằm, giọng lạnh lùng:
“Cô là ai?”
Tôi chết sững, chỉ biết đứng ngây người bác sĩ kiểm tra cho ta.
Kết quả là hồi phục rất tốt, không phát hiện bất thường nào.
Tôi không tin nổi, hỏi đi hỏi lại bác sĩ mấy lần, đều nhận cùng một đáp án.
Tôi hoảng loạn đến mức cứ tưởng đây là một giấc mơ.
Cho đến khi Trương Nguyệt đến bệnh viện, Cố Đình Phi vừa thấy ta liền sáng rực mắt:
“Vợ ơi! Cuối cùng em cũng đến rồi! Em không biết nhớ em thế nào đâu!”
Sững sờ, nghi ngờ, bối rối.
Mọi phản ứng của Trương Nguyệt đều hoàn hảo đến mức khiến tôi đang chìm trong đau lòng không kịp nhận ra nụ mờ mờ nơi khóe miệng ta.
“Anh không quen biết ta, vợ ơi, mau đuổi ta đi!”
Cố Đình Phi kích , hét lớn, cứ liên tục gào lên đuổi tôi ra khỏi phòng bệnh.
Trương Nguyệt bấy giờ mới bộ khó xử quay sang tôi:
“Chị Nhã, hay chị về nghỉ ngơi trước đi? Lát nữa em sẽ rõ hình cho chị biết.”
Sau đó là màn cậu mợ tôi ra sức khuyên bảo, bảo tôi đừng nóng vội, hãy cho Cố Đình Phi thêm chút thời gian.
Bạn thấy sao?