Vị Hôn Phu Đuổi [...] – Chương 7

Chương 7

Tôi cúi hắn, ánh mắt dửng dưng, giọng lạnh lẽo:

“Hạ Cảnh Niên, nếu muốn diễn vai người si , thì đi tìm Ôn Noãn mà diễn.”

“Tôi không cần.”

Hắn cúi đầu, tôi không rõ sắc mặt hắn.

Một lúc sau, hắn mới cất lời:

“Dư Thính Vãn… Anh biết mình sai rồi.

Mấy ngày qua đã về vùng quê năm đó, tìm từng dấu tích em từng sống suốt ba năm.

Anh còn gặp bác sĩ tâm lý từng chữa trị cho em…”

“Anh đã sai thật rồi… Nếu có thể, em cho một cơ hội không?
Anh có thể đưa em rời khỏi nơi này, đến một chỗ không ai biết, chỉ có hai chúng ta.
Anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.”

“Được không, Vãn Vãn…”

Hắn gọi tôi là Vãn Vãn—tên thân mật mà hắn đã từng dùng khi tôi tha thiết nhất.

Từ sau khi Ôn Noãn xuất hiện, hắn chưa từng gọi lại lần nào.

Giờ nghe lại, tôi không hề .

Chỉ thấy chua xót.

“Không .”

Tôi đáp:

“Giữa tôi và đã kết thúc. Giống như chiếc vòng ngọc kia, từ lâu đã vỡ vụn.”

Nói rồi, tôi bước qua hắn định rời đi.

Hắn giữ lấy tay tôi, không một lời, tôi cảm nhận bàn tay hắn đang run nhẹ.

Tôi không để ý đến hắn, chỉ ngẩng đầu người đàn ông đang tiến lại gần—rồi nở nụ dịu dàng.

Cố Gia Thụ bước tới, mặt trầm như nước. Anh kéo tay hắn ra khỏi người tôi, sau đó—một thẳng mặt.

Một quyền rồi lại một quyền, mạnh mẽ, gọn gàng, không chút nương tay.

Đánh đến khi mặt mũi Hạ Cảnh Niên bầm dập,
mới dừng lại.

“Hạ Cảnh Niên, nể là cháu trai tôi, lần này tôi bỏ qua.”

“Nhưng nhớ kỹ, đừng để tôi gặp lại , càng đừng quấy rầy vợ tôi.”

“Bằng không—đừng trách tôi không khách sáo.”

Nói xong, lau tay, đi về phía tôi, nắm lấy tay tôi rồi cùng tôi rời đi.

Còn Hạ Cảnh Niên, như một chiếc giẻ rách ném dưới đất, nằm im lìm, không nhúc nhích.

Hôm đó, tôi bị Cố Gia Thụ “hành hạ” cả đêm.

Mà Hạ Cảnh Niên cũng không còn xuất hiện nữa.

Lần gặp lại là tại một buổi tọa đàm chuyên ngành.

Hắn gầy gò đi thấy rõ, bên cạnh vẫn là Ôn Noãn.

Tôi lễ phép gật đầu chào, sau đó đi thẳng đến vị trí của mình, không chút chần chừ.

Khi rời khỏi hội trường, tôi có thể cảm nhận ánh mắt hắn vẫn luôn dừng lại trên người tôi.

Giữa giờ giải lao, Ôn Noãn đến tìm tôi.

“Dư Thính Vãn, nếu đã kết hôn với cậu nhỏ của Cảnh Niên rồi, thì ơn… tránh xa ấy ra một chút, đừng lúc nào cũng cố gắng tiếp cận nữa không?”

“Cô có biết những ngày này ấy sống thế nào không?Anh ấy vì mà gần như chẳng cần mạng sống nữa!”

Tôi ngẩng đầu ta, ánh mắt bình tĩnh đối diện.

Vẫn cái kiểu tự cho mình là đúng, vừa đáng ghét vừa nực như ngày nào.

Tôi lạnh lùng mở miệng:

“Cô Ôn, ta muốn gì là việc của ta, không liên quan đến tôi.”

“Còn tọa đàm lần này là do ban tổ chức mời đích danh tôi đến.
Tôi không có khả năng thao túng cả đơn vị chủ trì đâu.”

Buổi tọa đàm lần này do phòng ban cấp chính phủ tổ chức, những người mời đến đều là những cá nhân có thành tựu nổi bật trong các lĩnh vực khác nhau.

Nếu Ôn Noãn không quá ngốc, ta hẳn phải hiểu—tôi không thể tự ý chen chân vào đây.

Nghe xong, sắc mặt ta khựng lại, rõ ràng đã nhớ ra chuyện này.

Cô ta do dự vài giây, dường như vẫn muốn tiếp tục.

Nhưng tôi không phải Hạ Cảnh Niên – không chiều ta như trước.

Tôi lạnh lùng cắt lời:

“Hơn nữa, tôi bây giờ là… cậu mợ của Hạ Cảnh Niên.”

“Cô là ta, cũng coi như vãn bối. Không ai dạy cách chuyện với bề trên à?”

Sắc mặt Ôn Noãn cứng lại.

Cô ta không phải không biết thân phận hiện tại của tôi, chỉ là đã quá quen với việc xem tôi là kẻ thấp kém, nên lời ra vẫn tự nhiên đến đáng sợ.

Cô ta mím môi, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không gọi tôi một tiếng cậu mợ.

Mắt ta đỏ lên vì tức, không nuốt trôi nụ nhàn nhạt trên môi tôi.

“Dư Thính Vãn, đắc ý cái gì chứ? Không phải nhờ có Cố Gia Thụ thì sao mời tới đây? Cô đừng tưởng tôi không biết, cưới ta chỉ vì ta nhiều tiền hơn!”

Tôi không đáp, chỉ ra phía sau lưng ta.

“Hạ Cảnh Niên, đến đúng lúc lắm. Mau đưa người đi đi.”

Ôn Noãn giật mình, quay đầu lại—chạm ngay ánh mắt u ám của Hạ Cảnh Niên.

Cô ta hoảng hốt định mở miệng giải thích, chưa kịp gì, đã bị hắn lạnh lùng kéo đi.

Tôi bóng lưng họ rời đi, có chút tiếc nuối—tiếc là ta chưa kịp thấy tôi bước lên bục phát biểu với tư cách đại biểu xuất sắc.

Cô ta cũng sẽ không biết— tôi chẳng cần dựa vào đàn ông nào cả.

Chính tôi, là điểm tựa của chính mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...