quay lại chương 1:
Vẻ mặt Hạ Cảnh Niên thoáng hiện chút phức tạp.
Hắn im lặng một lúc, rồi mở miệng:
“Dư Thính Vãn, sao em có thể tuyệt đến ? Anh thật sự có em trong lòng đấy… chỉ là cảm thấy Ôn Noãn đáng thương… ấy mất cả cha mẹ rồi…”
Giọng hắn run run, rõ ràng đang cố kiềm nén cảm .
Nghe đến đó, tôi bật khinh bỉ.
Cô ta mất cha mẹ thì đáng thương… còn tôi thì sao?
Tôi mất bố mẹ từ năm năm tuổi, đến mười tuổi, ông nội – người thân duy nhất còn lại cũng qua đời.
Tôi không đáng thương chắc?
Phải thiên vị đến mức nào, mới ra những lời như thế?
Nếu hắn thật lòng có tôi trong tim, thì ba năm đó— tại sao có thể ném tôi về quê, chẳng một tin tức, chẳng một lần hỏi han?
Tôi hắn, nhẹ giọng hỏi:
“Hạ Cảnh Niên, còn nhớ vì sao tôi lại đưa về Hạ gia không?”
Cả người hắn khựng lại, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Hắn mấp máy môi, dường như định gì đó, cuối cùng lại chẳng thể thốt nên lời.
Tôi không biểu cảm của hắn, chỉ nhẹ nhàng xắn tay áo lên,
đưa cánh tay ra trước mặt hắn.
“Có lẽ không biết, lúc mới bị đưa về quê, tôi đã mắc trầm cảm. Đã từng… tự tử rất nhiều lần.”
“Nhiều lần tôi nghĩ, mình chắc không thể sống tiếp nữa.”
“Nhưng may mà cuối cùng tôi vẫn vượt qua .”
“Và còn gặp người thực sự tôi.”
Đúng lúc đó, ánh đèn xe từ xa lóe lên—là Cố Gia Thụ đã đến.
“Anh ấy tới rồi, tôi đi trước.”
Hạ Cảnh Niên cúi đầu, im lặng không .
Tôi gỡ tay ra khỏi cánh tay hắn đang nắm chặt, quay người rời đi.
Xe chạy một đoạn khá xa, tôi mới nhận tin nhắn của Hạ Cảnh Niên:
[Dư Thính Vãn, em từng cả đời này chỉ cưới mình .]
Phải.Tôi từng câu đó.
Lúc tôi Hạ Cảnh Niên sâu đậm nhất.
Khi đó, tôi tin chắc mình sẽ là vợ của hắn.
Tôi cũng tin rằng hắn cả đời này chỉ mình tôi.
Cho nên, tôi mới dám thề non hẹn biển như thế.
Nhưng giờ… chính tôi là người thất hứa.
Vì người quay lưng trước, chính là , Hạ Cảnh Niên.
Tôi không trả lời, chỉ tiện tay ném điện thoại ra ghế sau.
Cố Gia Thụ liếc sang tôi một cái qua khóe mắt, hỏi:
“Là thằng nhóc Hạ Cảnh Niên đó à?”
Tôi khẽ gật đầu, “Ừ.”
Anh hừ nhẹ, giọng có chút không vui:
“Cái thằng nhóc đó mấy năm nay cứ tưởng cái gì cũng là của nó. Chắc nghĩ chỉ cần mở miệng là em sẽ quay về.”
Nghe , tôi bật :
“Sao thế, ghen à?”
Người này không phải dạng rộng lượng gì cho cam—trước kia còn bắt tôi vứt hết đồ mang từ Hạ gia về.
Cố Gia Thụ không trả lời.
Chỉ là rất nhanh, tấp xe vào một góc kín đáo.
Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, cúi người xuống, cắn nhẹ vào môi tôi, vừa hôn vừa lẩm bẩm bên tai:
“Ai bảo em chứ. Yêu em, thì cả quá khứ cũng phải chấp nhận.”
“Huống hồ, bây giờ em là vợ rồi— sẽ không để lạc mất em đâu.”
Tôi bật , vòng tay ôm lấy cổ , đáp lại nụ hôn của bằng tất cả dịu dàng trong lòng.
Không chỉ là sẽ không để mất tôi—Tôi cũng sẽ không để vuột mất .
Sau hôm đó, tôi không còn gặp lại Hạ Cảnh Niên nữa.
Một hôm, Lâm Lan rủ tôi đi dạo phố, vừa đi vừa không quên mắng chửi Hạ Cảnh Niên.
“Hạ Cảnh Niên đúng là đồ thần kinh, não có vấn đề!”
“Hôm lễ đính hôn của tớ, không biết phát điên kiểu gì mà đập nát cả quán bar.
Không biết còn tưởng ta… đang thầm tớ đấy.”
Nói đến đây, ấy bật không dứt.
Cười xong lại chép miệng than thở:
“Nhưng mà cũng lâu rồi không thấy Hạ Cảnh Niên nữa.
Mấy hôm trước, nghe bảo Ôn Noãn còn hỏi Hạ Ôn Luân xem có gặp hắn đâu không.”
“Cậu xem, cái tên đó trốn đi đâu rồi?”
Tôi lướt ngón tay qua một dãy áo trên giá:
“Ai biết .”
Tối hôm đó, tôi bị người chặn trước cửa nhà.
Hạ Cảnh Niên, nồng nặc mùi rượu, đứng chắn trước mặt tôi.
“Dư Thính Vãn, hôm qua mơ thấy một cơn ác mộng…
Mơ thấy em kết hôn, gả cho cậu nhỏ của . Em cho biết đi—đó là giả đúng không?”
“Em từng sẽ chỉ gả cho , cả đời chỉ mình …Sao có thể là người khác ?”
Tôi hắn, lấy điện thoại ra gọi Cố Gia Thụ.
Nhưng chưa kịp lên tiếng, hắn đã giật lấy điện thoại, ném mạnh xuống đất.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, gào lên:
“Dư Thính Vãn, em đi!”
“Nói là em chỉ mình ! Chỉ muốn cưới mình ! Nói đi!”
“Nói là em với Cố Gia Thụ chỉ đang diễn trò! Là giả! Là lừa ! Có không?”
Hắn chậm rãi quỳ xuống trước mặt tôi, giọng run rẩy, cầu khẩn như kẻ sắp chết đuối.
Tôi chưa từng thấy Hạ Cảnh Niên như .
Hắn như thế này… giống như thực sự còn tôi.
Nếu là tôi của ngày xưa, chắc chắn đã ôm lấy hắn, khóc một trận sống chết.
Nhưng hiện tại—mọi thứ đều đã đổi thay.
Bạn thấy sao?