Vị Hôn Phu Đuổi [...] – Chương 4

Chương 4

“Lên xe.”

Tôi lắc đầu:

“Không cần, chồng tôi sẽ đến đón.”

Nghe , Hạ Cảnh Niên bật khẩy:

“Dư Thính Vãn, còn định diễn đến bao giờ?”

“Lừa người khác thì thôi đi. Ở Giang Thành này ai chẳng biết thích tôi đến chết ? Với cái kiểu như , ai mà chịu cưới chứ?”

“Ngoan ngoãn lên xe đi, tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện tự tiện quay về Giang Thành.”

Hắn chuyện với ngữ khí chẳng mấy dễ nghe.

Mắt thấy tôi vẫn đứng yên không đậy, vẻ mặt hắn càng lúc càng lộ rõ sự mất kiên nhẫn.

“Chẳng lẽ thật sự bị bao nuôi rồi? Ai mà xui xẻo thế không biết.”

Nghe hắn , tôi mỉm nhạt:

“Hạ tiên sinh, chẳng lẽ từng bị người ta bao nuôi sao? Bằng không, tại sao gặp ai cũng nghĩ họ bị bao?”

“Chỉ những kẻ trong lòng bẩn thỉu mới hay cho rằng ai cũng bẩn như mình.”

Nghe , mặt Hạ Cảnh Niên như vừa nuốt phải ruồi, tức đến vặn vẹo.
Hắn trừng mắt tôi:

“Dư Thính Vãn, sao lại thành ra thế này?”

Nhìn cái vẻ đau lòng khổ sở trên gương mặt hắn, nếu là người ngoài không biết chuyện, còn tưởng hắn đang “đứt từng khúc ruột”.

Nhưng tôi đâu có thay đổi.

Từ nhỏ tôi đã miệng lưỡi sắc sảo, mẹ tôi vì thế còn mắng tôi không ít lần.

Sau này về ở Hạ gia, tôi vẫn .

Tôi còn nhớ rõ, lần đầu tiên tôi châm chọc người khác ở Hạ gia, Hạ Cảnh Niên đứng một bên bật . Hắn từng :

“Con nên mạnh mẽ, như mới không bị bắt nạt.”

Nhưng từ khi Ôn Noãn xuất hiện, hắn lại bắt đầu chê tôi không dịu dàng, không đủ thùy mị.

Vậy nên, tôi thu lại tất cả những góc cạnh của mình—chỉ vì một người không đáng.

Bây giờ, tôi không muốn vì hắn mà thay đổi nữa.

Ôn Noãn vẫn ngồi ở ghế phụ, yên lặng nghe hết đoạn đối thoại.

Thấy Hạ Cảnh Niên tức đến mức phát run, ánh mắt ta hiện rõ một tia vui vẻ.

Cô ta dịu dàng lên tiếng:

“Thính Vãn, sao em lại chuyện với Cảnh Niên như , ấy cũng chỉ là vì lo cho em thôi mà…”

Tôi đảo mắt, bực bội :

“Cô im đi không?”

“Không ai chuyện với cả, đừng xen vào chuyện người khác.”

Ôn Noãn bị tôi cho ngượng đến đỏ mặt, không thêm gì.

Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu hồng dừng lại phía sau.

Tôi không buồn liếc mắt hai người trước mặt, sải bước đi về phía xe, mở cửa lên ghế lái phụ, đóng cửa lại.

Tiếng cơ gầm lên, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng hét đầy giận dữ của Hạ Cảnh Niên phía sau.

________________________________________

Tối đó, tôi nhận một cuộc gọi từ số lạ.

Vừa bắt máy, người bên kia lên tiếng:

“Thính Vãn à, đang gì thế?”

Là Giang Lỗi, thân của Hạ Cảnh Niên.

Tôi vặn nhỏ tiếng nhạc, thản nhiên đáp:

“Đang cho thai nhi nghe nhạc.”

Bên kia im lặng một lát, sau đó do dự hỏi lại:

“Thai giáo? Ý em là… cái thai trong bụng em sao?”

Tôi gật đầu, giọng bình thản:

“Ừm, chắc là đúng rồi.”

Giang Lỗi giật mình:

“Đừng nữa! Em và Cảnh Niên đã bao lâu không gặp nhau, sao có thể có thai ?”

Tôi bình tĩnh đáp:

“Đứa bé không phải của ta.”

Đầu dây bên kia như muốn hét lên:

“Cái gì?! Em thực sự đã kết hôn rồi, còn có thai nữa sao?!”

Tôi ngả người dựa vào ghế, khẽ:

“Thế em không thể kết hôn mang thai chắc?”

“Không phải , chỉ là… em và Cảnh Niên vẫn còn hôn ước, em xưa nay thích ta như thế, sao lại đột nhiên đi lấy chồng ?”

Nghe đến đây, tôi không nhịn .

Tại sao trong mắt bọn họ, tôi gì cũng là đang giả vờ, đang diễn?

Chuyện kết hôn – mang thai… là trò chắc?

“Em thực sự đã kết hôn rồi.”

Tôi dừng lại một chút, rồi thong thả :

“Khi nào tổ chức hôn lễ, em sẽ gửi thiệp mời cho .”

Vừa dứt lời, bên kia bỗng ồn ào hẳn lên…

Sau khi cúp máy, tôi cũng chẳng để tâm.

Những người em thân thiết của Hạ Cảnh Niên, mười người thì chín kẻ cho rằng tôi không xứng với hắn— kể cả khi hắn từng đối xử tốt với tôi nhất.

Từ khi Ôn Noãn xuất hiện, họ lại càng khinh thường tôi hơn.

Tôi đã không ít lần nghe thấy họ bàn tán sau lưng.

Một lúc sau, lại có cuộc gọi khác đến.

Là Hạ Cảnh Niên.

Vừa thấy tên hắn hiện trên màn hình, tôi đã biết chẳng có gì hay ho.

Tôi vừa bắt máy, chưa kịp gì, đầu bên kia đã gầm lên:

“Dư Thính Vãn, đi cái thai đó ngay cho tôi!”

Tôi chỉ thấy buồn .

“Anh không bị ấm đầu chứ?”

Giọng hắn càng gào to hơn:

“Tôi là, phải cái thai đi ngay!”

Âm lượng lớn đến mức không cần bật loa ngoài cũng đủ vang khắp nhà.

Tôi đưa điện thoại ra xa một chút, nhàn nhạt :

“Nếu không còn gì khác, tôi cúp máy đây.”

“Tôi nghe không hiểu à? Cô đang ở đâu?!”

Tôi quen quá rồi— sự tức giận của Hạ Cảnh Niên tôi đã chứng kiến đủ kiểu, cho nên dù hắn có hét chói tai đến thế nào, trong lòng tôi vẫn chẳng gợn sóng.

Hắn còn đang tiếp tục gào thét thì bỗng—chiếc điện thoại bị ai đó rút khỏi tay tôi từ phía sau.

Giây tiếp theo, một giọng nam trầm thấp, ấm áp vang lên:

“Thính Vãn chuẩn bị đi ngủ rồi, có chuyện gì để hôm khác hẵng .”

Dứt lời, ta dứt khoát cúp máy.

Tôi quay đầu lại—đập vào mắt tôi là đôi mắt dịu dàng của Cố Gia Thụ.

Anh bế tôi lên ngang hông, tôi vòng tay ôm lấy cổ , trong hơi thở còn vương mùi sữa tắm hương đào mà tôi thích nhất.

Tôi dụi nhẹ vào vai , trên đỉnh đầu vang lên giọng vừa vừa :

“Xem ra phải cố gắng hơn nữa mới xứng đáng với công cuộc thai giáo của em rồi.”
Tôi cũng bật theo:

“Em chỉ tiện miệng bừa thôi mà.”

Cố Gia Thụ cúi xuống, hôn nhẹ lên môi tôi, thì thầm:

“Sẽ rất nhanh thôi, nó sẽ không còn là lời bừa nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...