Vị Hôn Phu Đuổi [...] – Chương 3

Chương 3

Anh mỉm , đột nhiên bế bổng tôi lên rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

“Quá khứ của em và hắn, đều biết. Dù hơi ghen, người bây giờ ở cạnh em là , thế là đủ rồi.”

Nói rồi, môi đã áp sát.
Nụ hôn của , nóng bỏng như ngọn lửa, từng chút một khiến tôi tan chảy, đắm chìm trong sự dịu dàng ấy.

________________________________________

Gặp lại Hạ Cảnh Niên, là một tháng sau.

Trong tiệc đính hôn của Lâm Lan – thân nhất của tôi.
Vì tiệc tổ chức tận dưới quê, ấy đặc biệt chạy đến mời tôi.

Không chịu nổi sự nũng nịu của ấy, tôi đành gật đầu đồng ý.

Việc gặp lại Hạ Cảnh Niên và Ôn Noãn – cũng không nằm ngoài dự đoán của tôi.

Vừa thấy họ, Lâm Lan liền như gà mẹ che con, kéo tôi ra sau lưng, nhét Hạ Ôn Luân – vị hôn phu của ấy – ra tiếp khách.

Còn ấy thì kéo tôi ra một góc.

“Vãn Vãn, xin lỗi nhé! Tớ quên mất là họ cũng sẽ đến…”

Tôi mỉm lắc đầu.
Tôi từng sống ở Hạ gia bao nhiêu năm, rất nhiều vòng giao du đều trùng nhau.
Bọn họ đến, cũng là bình thường thôi.

“Không sao đâu, tớ sớm đã không để bụng nữa rồi.” Tôi trấn an, “Dù sao tớ cũng đã kết hôn rồi mà.”

Lâm Lan sững người, tôi không tin nổi:
“Cậu kết hôn rồi?! Khi nào thế? Sao tớ không biết?”

“Bán năm trước.”

Lâm Lan tôi chằm chằm mất mấy giây, sau đó đột nhiên bật .

“Đồ chết tiệt này! Tớ biết mà! Cậu tốt như , sao có thể cứ treo cổ trên cái cây cong như Hạ Cảnh Niên !”

“Phải thế chứ! Cái loại người như hắn, tụi mình chẳng thèm!”

Cười vài câu, mắt ấy chợt đỏ hoe.

Tôi biết, ấy là đang mừng cho tôi.

Lúc Ôn Noãn vừa xuất hiện, ấy đã từng khuyên tôi rất nhiều.
Nhưng khi đó, tôi không buông .
Cứ một lòng lao đầu vào bức tường phía Nam.

Bây giờ thì khác.
Tôi đã buông rồi.

Sau khi lau nước mắt, ấy liếc tôi một cái, :
“Thế sao không dẫn rể đến cho tớ xem? Hay là cậu chẳng coi tớ là thân hả?”

Tôi xin lỗi:
“Anh ấy đi công tác rồi. Tối mới về .”
“Lần sau nhé, bọn tớ sẽ mời cậu đi ăn.”

Lâm Lan gật đầu hài lòng.

Bỗng nhiên, nắm tay tôi kéo thẳng ra giữa sảnh, cầm lấy micro, thu hút toàn bộ ánh .

Cô nở nụ rạng rỡ, :

“Mọi người, hôm nay ngoài việc đính hôn của tớ, còn một tin vui nữa cần tuyên bố!”

Cô kéo tôi đứng bên cạnh, long trọng giới thiệu:

“Đây là thân của tớ – Dư Thính Vãn. Cô ấy đã kết hôn rồi! Mọi người cùng chúc mừng ấy nào!”

Lời vừa dứt, cả hội trường im phăng phắc.

Bởi ai cũng biết, hôn thê của thiếu gia Hạ gia – Hạ Cảnh Niên –
chính là người tên Dư Thính Vãn này.

Nhưng… Hạ Cảnh Niên kết hôn từ bao giờ?

Lâm Lan thì không sợ chuyện to, quét mắt một lượt, khanh khách hỏi:

“Sao thế? Bạn thân của tôi kết hôn, mà mọi người không vui à?”

Mọi người hoàn hồn lại, vội vàng phụ họa:

“Vui chứ! Vui! Tất nhiên là vui rồi!”

“Chúc mừng! Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”

Trong tiếng chúc mừng rộn ràng, tôi chỉ khẽ mỉm gật đầu, lễ độ mà xa cách.

Đúng lúc ấy, Ôn Noãn bước đến trước mặt tôi.

Cô ta cầm ly rượu, gương mặt đầy vẻ lo lắng như thể thật sự vì tôi mà bất an.

“Thính Vãn, hai năm nay em sống ở quê,
giờ đột nhiên kết hôn, có phải bị ai xấu ở dưới đó lừa rồi không?
Chị biết em vẫn còn giận chuyện Cảnh Niên đưa em về quê năm đó,
thật ra… ấy cũng chỉ là vì muốn tốt cho em thôi.”

“Em còn trẻ, đừng vì tức giận mà cư xử bồng bột.
Kết hôn là chuyện lớn, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng…”

Tôi không nhịn nữa, trực tiếp ngắt lời ta:
“Ôn Noãn, lo xa quá rồi đấy. Cho dù tôi có lấy một con lợn, thì cũng chẳng liên quan gì đến .”

Tôi thật sự rất ghét ta.

Không ưa tôi thì cứ việc, lại luôn tỏ ra thánh thiện, “tốt bụng”,
luôn ra vẻ lo lắng cho tôi—trong khi đâm sau lưng tôi không biết bao nhiêu nhát.

Lúc còn ở Hạ gia, ta cũng diễn đúng vai như thế:
một mặt vờ thân thiết, mặt khác âm thầm hỏng mọi mối quan hệ của tôi.

Cứ như , từng chút một—
tôi trở thành người mà ai cũng không ưa,
còn ta thì trở thành “người hiểu chuyện”, “đáng thương”, “hiền lành, rộng lượng” trong mắt tất cả mọi người.

Mấy màn kịch như thế, tôi đã xem đủ rồi, chỉ thấy nực .

Bị tôi cắt ngang, Ôn Noãn lập tức đỏ hoe mắt.

Mà đúng lúc này, Hạ Cảnh Niên cũng “vừa hay” đi tới.

Hắn tôi thật lâu, mãi mới mở miệng:

“Dư Thính Vãn, đừng quá.”

Tiệc đính hôn kết thúc, tôi một mình đứng ven đường chờ xe.

Chiếc xe của Hạ Cảnh Niên dừng lại trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...