Vì chăm sóc nó, tôi nhà gần bệnh viện thú y, đã lâu không quay về Hạ gia.
Tôi ngẩng cao đầu đối chất với hắn.
Không ngờ, sợi dây chuyền lại “tìm thấy” trong chiếc áo tôi đã lâu không mặc.
Hạ Cảnh Niên đã tát tôi.
Còn vỡ chiếc vòng tay – kỷ vật cuối cùng cha mẹ để lại cho tôi.
Nhìn chiếc vòng bị đập tan nát dưới đất, tôi như phát điên lao vào hắn.
Trong lúc hỗn loạn, Ôn Noãn lăn từ cầu thang xuống.
Và sau đó—tôi bị đày về vùng quê.
Còn con mèo của tôi, không qua nổi mùa hè năm ấy.
Tôi không gì. Hạ Cảnh Niên bắt đầu tỏ ra khó chịu.
Ngay lúc hắn chuẩn bị nổi giận, tôi giơ tay lên, để lộ chiếc nhẫn lấp lánh.
“Xin lỗi, Hạ tiên sinh. Tôi đã kết hôn rồi.”
Nghe , lông mày hắn nhíu chặt hơn nữa.
Ôn Noãn bước tới khoác lấy tay hắn, ánh mắt như đang dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh mà tôi:
“Thính Vãn, em đừng dối nữa.”
“Em còn nhỏ, đừng để bị những kẻ không đứng đắn dụ dỗ.
Anh Cảnh Niên đã khóa thẻ của em rồi… mà sao lại có tiền mua mấy bộ đồ này?”
Lời ta vừa dứt, ánh mắt Hạ Cảnh Niên cũng lập tức tôi từ đầu đến chân, mỗi lúc một lạnh đi.
Chắc là hắn đang nhớ ra mình đã chặn mọi nguồn tài chính của tôi— nên bây giờ thấy tôi mặc đẹp, trang sức đầy đủ, trong mắt hắn… tôi không xứng nữa.
Những người đi theo hắn cũng bắt đầu giễu cợt.
“Dư Thính Vãn, đừng là bị bao nuôi rồi đấy?”
“Ở cái vùng quê nghèo rớt này, kẻ bao nuôi chắc là lão già nào không cưới nổi vợ chứ gì?”
Mặt Hạ Cảnh Niên lập tức sa sầm, tôi đầy phẫn nộ:
“Dư Thính Vãn, em còn biết xấu hổ không?”
“Em muốn tự hủy thì mặc kệ, đừng mất mặt Hạ gia chúng tôi!”
Tôi lạnh trong lòng.
Hạ Cảnh Niên, tôi và quen biết bao năm, cho dù không thích tôi, chẳng lẽ đến cả nhân cách tôi thế nào cũng không rõ?
Anh thực sự nghĩ tôi là loại người vì tiền mà nhân cho người khác sao?
Tôi liếc qua một lượt, lạnh lùng mở miệng:
“Tôi còn muốn hỏi các người biết xấu hổ hay không đấy. Không ngại đi cả quãng đường xa chỉ để đến đây phát điên?”
“Tôi – Dư Thính Vãn – không cần dựa vào đàn ông, không cần dựa vào Hạ gia,
vẫn sống tốt hơn các người – một lũ vô dụng.”
Hạ Cảnh Niên rõ ràng không ngờ tôi dám cãi lại, ngớ ra một lúc.
Hắn bật khinh miệt:
“Không dựa vào Hạ gia? Chỉ dựa vào ?”
“Dư Thính Vãn, đừng tự nâng giá bản thân. Tôi quá hiểu mấy trò của rồi.
Không phải là muốn ý với tôi sao?”
Nghe , tôi tức đến bật .
Người này đúng là… không hiểu tiếng người.
Muốn ý với hắn?
Anh xứng chắc?
Tôi tiện tay lấy một quả trứng trong giỏ, ném thẳng.
Không đề phòng—Hạ Cảnh Niên ăn trọn quả trứng vào mặt.
“Á, Cảnh Niên!”
Ôn Noãn hoảng hốt kêu lên.
Hạ Cảnh Niên nhắm mắt lại, quệt vội lòng trắng trứng chảy xuống, sau đó vung tay định đánh người.
Tôi nhanh chóng lùi một bước, hừ lạnh:
“Sao? Cảnh Niên thiếu gia lại muốn ra tay đánh người?”
Hắn khựng lại, hít sâu một hơi.
“Dư Thính Vãn, em giỏi lắm! Vậy thì cứ ở đây cả đời đi.”
Nói xong, hắn quay đầu rời đi.
Nhân vật chính đi rồi,
mấy kẻ a dua bám theo cũng lục tục rời khỏi sân.
Ôn Noãn là người đi sau cùng.
Khi đi ngang qua tôi, ta cúi đầu thì thầm:
“Thính Vãn, cảm ơn em. Nếu không có em, Cảnh Niên sẽ không thấy lòng tốt của chị.”
Tôi chẳng buồn đáp lại.
Thứ ta đang khoe khoang, chẳng qua là món rác rưởi mà tôi đã vứt bỏ từ lâu.
Cô ta thích nhặt, thì cứ nhặt đi.
Chờ đám người đó đi hết, tôi xách giỏ rau đi về căn nhà đối diện biệt phủ nhà họ Hạ.
Trong nhà, người đàn ông đang họp video.
Thấy tôi bước vào, liền bấm nút tắt tiếng, mỉm đón lấy giỏ rau trên tay tôi.
“Anh đã là đợi xong rồi cùng đi mà, em đi một mình có mệt không?”
Tôi lắc đầu, bước theo vào bếp.
“Em đi mua rau tiện thể chụp ít tư liệu hình ảnh. Anh nấu cơm, em mua đồ – công bằng mà.”
Người đàn ông bỗng dừng chân, tôi không kịp tránh, đâm thẳng vào lưng .
Anh quay người cúi xuống, nhéo mũi tôi một cái.
“Đồ nhóc con, cơm nhà mình lúc nào đến lượt em nấu chứ.”
“Lúc nãy nghe bên ngoài ồn ào, có chuyện gì à?”
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, tôi bĩu môi.
“Hạ Cảnh Niên đến, muốn đón em về, bị em mắng cho một trận.”
Nghe , nhíu mày,
“Cảnh Niên… Tên đó cũng nên dạy dỗ một chút, để còn biết điều.”
Tôi , nhướn mày.
Chỉ thôi sao?
Bạn thấy sao?