Vị Hôn Phu Đến [...] – Chương 7

Phần 7/7

7

Tôi lại mơ thấy kẻ đáng ghét đó nữa rồi.

Anh ngồi bên mép giường, những ngón tay thon dài với các khớp xương tinh tế đặt trên cổ tay tôi, vừa ấn vừa xoa.

Tôi ngạc nhiên: "Này đồ đáng ghét, có biết bắt mạch thật không đấy?"

Vốn dĩ đang bận tìm mạch chủ trên cổ tay, nghe thì ngồi im. Đôi mắt sâu thăm thẳm lẳng lặng tôi.

Một lúc sau mới thu tay về, rồi : "Gọi tôi là Sở Lâm Nghi."

Tôi cau mày. Sao cái tên này nghe quen quá !

Thấy tôi có vẻ bối rối, Sở Lâm Nghi liếc chiếc cặp sách trên mặt đất.

"Ối!"

Khổ thân Tổ Tiên nhà tôi! Đi theo tôi chịu khổ chịu nạn nằm đất thế này.

Tôi bật ra khỏi giường chân nhũn như bún khiến tôi loạng choạng ngã nhào.

Cũng may Sở Lâm Nghi nhanh tay đỡ kịp.

Tôi lời cảm ơn rồi vội lấy bài vị từ trong cặp sách ra.

"Tổ Tiên, con xin lỗi đã để ngài chịu thiệt thòi rồi." Tôi lẩm bẩm, dùng tay lau vệt nước đọng trên bài vị.

Bỗng dưng, ba chữ "Sở Lâm Nghi" sơn son thiếp vàng chình ình đập vào mắt.

Tôi ngạc nhiên.

Quay đầu người phía sau, nghe thấy thanh âm của mình lắp ba lắp bắp: "A…Anh..."

Sở Lâm Nghi hơi cúi đầu liếc lá keo trên tay tôi.

Chúng tự chuyển .

Tôi ngơ luôn rồi.

Anh... ấy là Tổ Tiên nhà tôi á hả!?

Chẳng trách lúc tôi đi bar lại có thể xuất hiện ngay ở đó!

Làm gì có chuyện thiếu nữ tương tư người trong mộng nào, chẳng qua là người lớn trong nhà đi bắt quả tang con cháu lén lút đi chơi mà chưa xin phép thôi!

Khoan đã, còn lúc ở tiệm net …

Tư thế dồn chân tường đó…

Nụ hôn đó…

Càng nghĩ tôi càng thấy hãi hùng.

Kẻ đáng ghét là Tổ Tiên?

Thế có nghĩa là tôi đã hôn Tổ Tiên ấy hả?

Tức là tụi tui l…l.o.ạ.n l.u.â.n? !

Sở Lâm Nghi cứ lẳng lặng tôi suy diễn tự mình doạ mình, chán rồi mới : "Hôn ước."

À đấy suýt quên.

Tôi tỉnh lại liền, nghiêm túc Sở Lâm Nghi. Nhưng thật sự không thể nào mà cung kính gọi hai tiếng "Tổ Tiên" như trước , tôi đắn đo mãi rồi quyết định bỏ qua phần xưng hô: "Anh không xử lý con ma kia à?"

Sở Lâm Nghi nhướng mày kinh ngạc.

Chắc hẳn bàng hoàng lắm khi bị tôi đoán trúng!

Sợ đau lòng, tôi nhanh chóng an ủi: "Không sao mà, thế là đã lợi lắm rồi."

Sở Lâm Nghi vẫn ngồi bên mép giường. Ngoại hình của cho tôi biết thế nào là từ cái đầu tiên.

Tim tôi đập loạn nhịp.

Anh đã luôn ở bên tôi từ bé tới giờ, chín bỏ mười chúng tôi cũng coi như thanh mai trúc mã đi!

Đây còn chưa phải là thì cái gì mới là !

Đầu tôi nóng lên, mơ màng nghĩ:

"Nếu mà không có quan hệ huyết thống thì tốt biết bao!"

Tôi vô buột miệng suy nghĩ đó ra thành lời.

Mắt Sở Lâm Nghi tối sầm lại: "Không có."

Tôi thấy hơi choáng váng.

Tự nhiên giờ mới để ý đến tôi họ Từ, còn họ Sở.

Xưa giờ tôi cứ tưởng là Tổ Tiên bên ngoại nên không cùng họ với tôi. Ai dè đúng là không phải họ hàng.

Điều này khiến tôi hơi vui một tẹo.

Nhưng cũng chẳng bao lâu.

Tôi vẫn nhớ sự thật phũ phàng rằng đánh không lại vị hôn phu đã chếc của tôi.

Má, cay thiệt!

Sở Lâm Nghi như đọc suy nghĩ, bình thản buông lời: "Kỳ thật cũng không phải không có biện pháp giải quyết hôn ước kia của em."

Anh tôi : "Chỉ cần em đã kết hôn thì dù họ có thần thông cỡ nào cũng không gì em ."

Vậy cũng luôn hả?

Nghe cũng xuôi tai.

Quá trời hợp lý!

Nhưng tôi tìm ai để kết hôn bây giờ?

Kẻ đáng ghét trong giấc mơ, hay là Tổ Tiên, hay là Sở Lâm Nghi?

Tôi đếm đi đếm lại mấy thân phận của người trước mặt, càng đếm càng thấy khô ran cả họng.

Liếm liếm môi, rồi tôi quỳ xuống đất cạnh chân Sở Lâm Nghi, đặt tay lên đầu gối .

Vừa dụi dụi vào ống quần , tôi vừa nũng như hồi trước mỗi khi định xin hỗ trợ: "Tổ Tiên... Anh giúp em đi mà..."

Bàn tay man mát của khẽ xoa đầu tôi, giọng trầm thấp điềm đạm vang lên: "Tôi giúp em thế nào đây?"

Cố nén sự hồi hộp và căng thẳng trong lòng, tôi không tự chủ mà siết chặt ống quần , lấy hết can đảm : "Anh với em… kết hôn đi."

Thời gian chờ đợi dài như cả thế kỷ, căn phòng yên tĩnh đến mức dường như tôi còn nghe cả tiếng máu chảy trong mạch chứ đừng là tiếng tim đập như đánh trống của tôi.

Sở Lâm Nghi suy tư hồi lâu, bỗng nhiên hỏi: "Kiểu Kiểu, em có biết em nhỏ hơn tôi hai ngàn tuổi không?"

Tôi nghiêng đầu thắc mắc: "Hai ngàn năm là ít hay nhiều?"

Anh nhíu mày vẫn nghiêm túc trả lời: "Rất nhiều."

"Thế là ít rồi." Tôi ngả đầu vào lòng , "Trong phim truyền hình toàn một cái là cách nhau cả vạn, chục vạn tuổi. Anh mới hơn em có hai ngàn, vẫn còn trẻ chán."

Sở Lâm Nghi im lặng, ngón tay vuốt nhẹ trên tóc tôi. Một lúc sau : "Chắc em cũng biết tôi không phải người thường."

Tôi gật đầu.

Giọng điệu nghe rất tàn nhẫn: "Nếu lấy tôi thì sau này trước khi em lìa đời dù có nguyện ý hay không, em cũng sẽ bị đóng đinh trong quan tài của tôi, để em không thể đầu thai mà vĩnh viễn ở cạnh tôi."

Tôi rùng mình sợ hãi.

Nghe thôi đã đau rồi!

Nhưng rồi lại nghĩ, tốt với tôi như thế, chăm lo cho tôi từng tý một như , thì tôi chịu đau một chút để bên đời đời kiếp kiếp cũng đáng mà, đúng không?

Sau này liệu có ai đẹp trai hơn lại còn thương tôi hơn không?

Chờ đến kiếp sau chắc cũng chẳng gặp ai như thế.

Trong lúc đang suy tư, Sở Lâm Nghi vẫn luôn đặt tay trên đầu tôi không buông, tựa như đang nhận trách nhiệm chăm trẻ.

Tôi ghét bị đối xử như một đứa con nít.

Tôi thì thào: "Hay là đóng đinh em trước 30 tuổi luôn đi. Như thì em sẽ mãi mãi không già không xấu…"

Còn chưa kịp dứt lời tôi đã bị bế bổng lên.

Sở Lâm Nghi siết chặt vai tôi, đặt ngồi trên đùi . Khi cúi đầu, mặt chỉ cách mặt tôi chưa đầy 10cm, đôi mắt sâu như muốn hút luôn tôi vào.

Giọng khô khốc: "Em có nhận thức mình đang cái gì không đấy!"

Tôi hơi bối rối, không biết nên đặt tay chỗ nào.

Tôi gì sai à?

Ngước mắt quan sát thật kỹ.

Chúng tôi cách nhau rất gần.

Tôi có thể rõ từng lỗ chân lông, từng vân môi của

Trước khi nhận ra thì tôi đã áp môi mình lên môi rồi.

Chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, hồi hộp không biết liệu có đẩy mình ra không.

Nhưng chỉ buông vai tôi ra rồi vòng tay đỡ sau lưng.

Tôi nhẹ nhàng dựa vào người .

Thật tuyệt.

Giấc mơ này đẹp tới mức tôi không muốn tỉnh.

"Kiểu Kiểu!" Đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng của mẹ tôi.

Tôi hoảng hốt nhảy dựng lên, vội vàng đứng dạt sang một bên cách xa Sở Lâm Nghi như bị bắt gian.

Sở Lâm Nghi đi mở cửa.

Anh xuống người phụ nữ nhỏ nhắn bên ngoài.

Mẹ trông còn căng thẳng hơn cả tôi, ánh mắt quét từ mặt Sở Lâm Nghi sang mặt tôi, từ đầu tóc bù xù đến đôi môi sưng đỏ của tôi.

Đồng tử trong mắt mẹ thu nhỏ lại, nước mắt chực trào ra: "Con..."

Sở Lâm Nghi bỗng nhiên : "Sẽ phụ trách."

Tôi lúng túng gãi đầu gãi tai.

Cốt truyện phát triển nhanh đến mức tôi chẳng hiểu gì.

Hôn là phải chịu trách nhiệm luôn hả?

Xã hội phong kiến sụp đổ lâu rồi mà!

Nhưng trông mẹ vẫn như kiểu trời sắp sập đến nơi, tự nhiên tôi như khai sáng.

Ầu~

Hiểu rồi!

Tổ Tiên cố khiến mẹ tôi hiểu lầm.

Xong rồi mẹ sẽ không bắt tôi lấy vị hôn phu đã chếc đó nữa.

Gừng càng già càng cay, Sở Lâm Nghi quả không hổ là đã sống tận hai ngàn năm!

Cho nên tôi bộ thấy chếc không sờn, mắt ngấn lệ với mẹ: “Con nguyện ý!”

Mẹ tôi lại càng đau khổ, thậm chí trông mẹ như thể sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa: "Vậy khi nào con đi?"

Đi đâu?

Tôi ngơ ngác sang Sở Lâm Nghi.

Anh bình tĩnh trả lời: "Chuẩn bị đi."

Môi mẹ mím chặt, mẹ ôm tôi đến ná thở.

“Đau, đau...” Tôi vốn đã sốt lại còn bị ôm như , khiến xương cốt toàn thân đều như tan rã.

Ơ?

“Không phải mơ à?” tôi tự hỏi.

“Cái con bé này, sốt đến ngu người luôn rồi!” Mẹ lo lắng sờ trán tôi, sau đó lén chỉ vào Sở Lâm Nghi: “Con biết không, đây là…”

“Để ấy nghỉ ngơi đi.” Sở Lâm Nghi ngắt lời mẹ.

Anh bước tới, tách chúng tôi ra: “Dì ơi, Kiểu Kiểu vẫn đang ốm.”

Nghe "dì" một cái mẹ tôi sầu đời hẳn.

Sở Lâm Nghi giải thích: “Đi học thôi mà, nghỉ lễ ấy sẽ về.”

Miệng mẹ há to đến nhét vừa cả quả trứng: “Ngài vẫn để nó đi học à?”

Chứ còn gì nữa?

Hôm nay, tôi thấy, hẳn là mẹ tôi uống nhầm thuốc rồi.

Tổ Tiên mà để tôi lỡ dở hành trình đi tìm con chữ ấy hả?

Tổ Tiên mà nỡ thế thật thì người đau đớn nhất chính là chứ không ai!

Tôi dở khóc dở khi mẹ ra khỏi phòng.

Tự nhiên tôi nhớ ra một vấn đề.

Tôi và Sở Lâm Nghi vừa xác định quan hệ đương, tôi lại sắp đi học.

Vậy Sở Lâm Nghi phải sao bây giờ?

“Anh phải đi cùng em.” Tôi nghĩ ngợi mãi rồi vội vàng nắm lấy tay , : “Không có ở đó, chẳng may tên ma kia lại đến tìm em thì phải thế nào?"
Tôi bẽn lẽn cúi đầu mũi chân, hai tai đỏ nóng bừng: “Chưa đến 20 tuổi em chưa muốn gả chồng đâu.”

Sở Lâm Nghi đặt tay lên đầu tôi, dịu dàng trấn an: “Anh có thể đảm bảo hắn sẽ…”

Tôi nhăn mũi, không hài lòng với kiểu dỗ trẻ con của .

Cầm bàn tay đang đặt trên đầu mình nhẹ nhàng kéo nó xuống eo, nũng nịu : "Đi mà..."

Anh bao giờ cũng phải đầu hàng trước chiêu này.

Hai bàn tay trên eo tôi siết chặt thêm, với giọng điệu nuông chiều: “Thôi rồi.”

Tái bút:

Tháng 9, Bắc Đại chào đón tân sinh viên.

Tôi tạm biệt bố mẹ ở ga xe lửa, đi bộ cùng Bàn Tử và Vĩ Ba đến trường, đến nơi thì ai tự vào trường người nấy.

Sở Lâm Nghi bận, không chịu đưa tôi đi nhập học.

Tôi đơn lạc lõng bước vào khuôn viên trường, những hàng cây xanh mướt rợp bóng như đang ôm lấy mọi người.

Tôi lắc đầu, không phải cái ôm của thì tôi không cần.

Vì đi học xa nhà nên mẹ đã lên đời điện thoại di cho tôi.

Tôi gửi tin nhắn cho Sở Lâm Nghi: [Em đến nơi rồi.]

Âm báo tin nhắn reo lên một tiếng: [Tốt.]

Tôi không kìm chọc mạnh vào chữ kia.

Má nhà ! Tốt cái gì mà tốt, bà đây chẳng thấy tốt tẹo nào!

Tôi thở hắt ra một cái rồi nhanh chóng thủ tục nhập học và bước vào lớp lúc 1 giờ 50.

Buổi họp lớp đầu tiên bắt đầu vào đúng hai giờ.

Đang cắm cúi nghịch điện thoại, đột nhiên, một giọng quen thuộc khiến tôi phải ngẩng lên ngay tắp lự.

Sở Lâm Nghi thình lình xuất hiện trên bục giảng, bảnh bao và điềm tĩnh.

Sao lại ở đây mà tôi không hay biết gì hết ?

Anh xắn tay áo, cầm phấn viết lên bảng ba chữ trang nhã mà không kém phần sắc sảo:

"Sở Lâm Nghi".

Vị giáo sư trẻ liếc những khuôn mặt trẻ măng trong phòng học, cuối cùng khoá mắt đối diện tôi:

"Trong bốn năm học tiếp theo, tôi sẽ là chủ nhiệm lớp kiêm giảng viên môn Hán Ngữ Cổ của các . Xin chỉ giáo nhiều hơn."

Cửa sổ lớp học bị gió mở tung.

Cơn gió thổi vào tim tôi, mang theo mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...