Vị Hôn Phu Đem [...] – Chương 3

Chương 3

13

Những lời này của hắn, cứ như một sự bố thí.

Khó nghe đến mức ta không còn bận tâm đến thể diện nữa, lạnh nhạt đáp:

“Nếu ta không lui hôn thì sao?”

“Nàng…”

Ánh mắt Cố Cảnh thoáng phức tạp, vẫn cố chấp tiếp:

“Nàng và ta vốn là thanh mai trúc mã, có cảm hơn mười năm. Chẳng phải nàng cố tất cả những chuyện này để chọc tức ta sao?”

“Ta thừa nhận, khi giới thiệu nàng cho Tạ tướng quân, ta có chút bốc đồng.”

“Nhưng giờ ta hối hận rồi. Nàng vào nhà tướng quân chính thê, đến lúc đó sẽ phải chịu không ít khổ cực.”

“Tần Thư, nàng thật sự muốn rùm beng mọi chuyện đến mức này sao?”

Ta lạnh.

Hóa ra, Cố Cảnh cũng biết giữa ta và hắn có nhiều năm nghĩa.

Năm xưa, vì hai nhà thân thiết, nên cha mẹ hai bên đã định sẵn hôn ước cho ta và hắn.

Sau đó, nhà họ Tần dần thăng tiến, đến khi cha ta đến chức Thượng thư.

Nhà họ Cố cũng từng có thời kỳ huy hoàng, vì có một vị nhị thúc bất tài mà bị hoàng thượng khiển trách nhiều lần, dần dần chỉ còn lại hư danh hầu môn, không còn chỗ đứng trong tầng lớp quyền quý kinh thành.

Phụ thân ta trọng nghĩa, đã nhiều lần căn dặn:

“Sau này nếu con gả vào nhà họ Cố, nhất định không kiêu ngạo, đừng để người ta nghĩ nhà họ Tần xem thường họ.”

“Cha thấy Cố Cảnh đối với con rất tốt, con cũng nên chủ một chút.”

Ông sợ tổn thương lòng tự tôn mong manh của Cố Cảnh, nên dù có giúp đỡ, cũng luôn mượn danh người khác để ra tay.

Kết quả, khi nhà ta sa sút, thứ ta nhận lại là sự vứt bỏ.

Hắn đẩy ta cho người khác.

Không phải chính thất.

Thậm chí còn không phải thiếp, mà là ngoại thất.

Ta chậm rãi :

“Cố đại nhân, chàng đến đây là vì ta, hay vì Thẩm tiểu thư nhờ chàng đến truyền lời?”

Sắc mặt Cố Cảnh hơi biến đổi, nhíu mày :

“Nếu so về thân phận, địa vị, thậm chí dung mạo hay lễ nghi, nàng đều không thể so với nàng ấy.”

Ta nhướng mày, khẽ nhếch môi:

“Nhưng đáng tiếc thay… người mà Tạ tướng quân chọn lại là ta.”

Lửa giận dâng lên trong mắt Cố Cảnh, hắn nghiến răng:

“Nàng thật sự không hiểu chuyện! Ta …”

Ta cắt ngang hắn, giọng điệu lạnh lùng:

“Nếu chàng thật sự có bản lĩnh, hãy đi tìm Tạ Thì, bảo hắn từ hôn đi!”

Cố Cảnh bị ta chặn họng, tức đến mức đỏ bừng mặt, không lời nào.

Ngay lúc này, một giọng đột ngột vang lên:

“Tìm ta gì?”

Cả ta và Cố Cảnh đều đồng loạt quay lại .

14

Tạ Thì đã thay thường phục, trên tay còn xách theo một hộp thức ăn.

Thấy chúng ta quay sang , hắn đưa hộp đồ ăn cho Thúy Phương, rồi ánh mắt dừng lại trên người Cố Cảnh.

Cố Cảnh có vẻ chột dạ, vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, chắp tay :

“Chỉ là một hiểu lầm thôi. Thư nhi thực ra là thê tử chưa qua cửa của ta.”

“Tạ tướng quân chỉ mới gặp nàng một lần, đương nhiên không hiểu rõ, nàng ta không xứng với ngài đâu.”

Nói rồi, hắn lại quay sang ta, giọng điệu đầy trách cứ:

“Ta không ngờ nàng lại là loại người không từ thủ đoạn để trèo cao. Nếu sau này biết quay đầu, ta có thể không chấp nhặt chuyện cũ.”

“Nhưng rốt cuộc vẫn không phải là bậc thê tử đoan trang. Nếu Tần bá phụ dưới suối vàng có biết, chắc hẳn cũng sẽ đau lòng thất vọng.”

Ta khẽ lạnh, hắn, chậm rãi lên tiếng:

“Không phải chính chàng đã bảo ta cân nhắc Tạ tướng quân sao?”

Ánh mắt Cố Cảnh tối sầm, đột nhiên nổi giận, giọng cũng lớn hẳn lên:

“Nàng bậy bạ gì thế!”

Hắn lập tức quay sang Tạ Thì, tỏ vẻ nghiêm túc:

“Tạ tướng quân, đừng để nàng ta lừa gạt! Ta chưa từng có suy nghĩ như !”

“Hôm đó ta chỉ muốn đưa nàng ấy ra ngoài hít thở không khí, nào ngờ lại thành ra thế này…”

Tạ Thì nhíu mày, giọng trầm xuống, cắt ngang hắn:

“Nhưng rõ ràng hôm đó, chính Cố đại nhân đã hỏi ta cảm thấy thế nào về Tần nương.”

Cố Cảnh thoáng lúng túng, vẫn cố gắng chống chế:

“Chỉ là muốn tham khảo ý kiến tướng quân thôi. Ta luôn coi tướng quân như huynh trưởng, nên mới muốn nghe lời khuyên của ngài.”

Sắc mặt Tạ Thì càng lúc càng tối sầm.

Cố Cảnh gượng, thở dài như thể rất bất đắc dĩ:

“Ta cũng không ngờ lại ra hiểu lầm như thế này. Thật xin lỗi.”

Nhưng ngay sau đó, hắn lại quay sang ta, tiếp tục trách móc:

“Thư nhi, nếu nàng sớm muốn trèo cao, ta cũng sẽ không cưỡng ép.”

“Nhưng Tạ tướng quân là hạng người nào? Nàng không đủ tư cách để mơ tưởng đến hắn!”

Thật nực .

Cố Cảnh quả nhiên vẫn là Cố Cảnh.

Hắn có thể chỉ bằng vài lời mà đổi trắng thay đen, để ta trở thành kẻ tham lam, vô sỉ, phản bội nghĩa.

Kiếp trước, hắn cũng đã dùng những lời lẽ này, khiến ta dù có oan ức cũng không thể biện bạch.

15

Kiếp trước, sau khi ta đắc tội với Thẩm Uyển Như, Cố Cảnh lập tức ra tay vì nàng ta, chỉ để đổi lấy một nụ của nàng.

Hắn không chỉ cắt đứt toàn bộ chi phí sinh hoạt của ta, mà còn khóa kho trong phủ, thu hết chìa khóa nội trợ.

Bọn hạ nhân, bất kỳ ai dám chuyện với ta, đều bị bán đi không thương tiếc.

Từ đó, ta trở thành một người vô hình trong phủ.

Tháng đầu tiên, ta còn có thể dùng chút bạc vụn mua ít rau xanh đậu phụ để sống qua ngày.

Nhưng về sau, bạc cũng cạn kiệt, ta chỉ có thể mang trâm cài đi cầm cố.

Đúng lúc đó, ta lại vô gặp Cố Cảnh cùng bằng hữu của hắn bước ra từ một tửu lâu sang trọng.

Hắn thấy ta, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, trong mắt tràn đầy chán ghét.

“Đường đường là Hầu phủ, chẳng lẽ nuôi không nổi một chính thê sao?”

“Nàng là có ý gì? Cố ý khiến ta mất mặt trước mọi người ư?”

Ta sững sờ đứng tại chỗ, theo bản năng muốn giải thích:

“Đây là trâm cài của ta, ta không có ý…”

“Tần Thư!”

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở ra, trong mắt chỉ còn lại lửa giận bừng bừng.

“Nàng đem bạc ta cho nàng… đưa cho ai rồi?”

Ta cứng người, đứng ngây dại tại chỗ.

Đưa cho ai ư?

Hắn chưa từng cho ta một đồng bạc, chưa từng cho ta quyền quản lý gia đình, chưa từng thực sự coi ta là chủ mẫu.

Ta còn chưa kịp hiểu hắn định gì, thì hắn đã bày ra vẻ mặt đau đớn đầy bi thương.

“Nàng cho tên mã phu kia, đúng không?”

“Nàng tưởng ta không biết sao? Hôm nay, nàng cố ý bày trò này, chẳng qua là muốn ép ta phải thỏa hiệp, muốn ta bẽ mặt trước thiên hạ mà thôi!”

“Được! Tần Thư, cho dù ta có mất hết danh dự, ta cũng sẽ không để nàng toại nguyện!”

Đôi mắt hắn đỏ bừng, xoay người rời đi, bỏ lại ta đứng trơ trọi giữa phố phường náo nhiệt.

Giữa phố chợ đông đúc, bao ánh mắt đổ dồn về phía ta, không một ai mang theo thiện ý.

Ánh mắt họ chỉ có khinh thường và ghê tởm.

Từ ngày đó, ta trở thành “dâm phụ không biết liêm sỉ” trong lời đồn của kinh thành.

Ta cố gắng giải thích:

“Ta không quen biết gã mã phu nào cả! Cố Cảnh chưa bao giờ đưa ta bạc!”

Nhưng chẳng ai tin ta.

Bọn họ chỉ nghĩ rằng ta đang dối.

“Bảo sao dạo này Cố đại nhân uống rượu cũng không dám gọi thêm bình nữa, hóa ra là bị nữ nhân này sạch gia sản!”

“Hạng phụ nữ như , sớm nên bỏ đi, thậm chí dìm xuống ao cũng không quá đáng!”

“Ngươi không biết sao? Nhà họ Cố và nhà họ Tần vốn là thế giao, Cố đại nhân là người trọng nghĩa, không muốn lớn chuyện.”

“Nào ngờ ả đàn bà chanh chua này lại rùm beng cả kinh thành, dồn người ta vào đường cùng!”

Lời đồn bủa vây.

Mọi người đều khuyên Cố Cảnh bỏ ta.

Thậm chí, chính ta cũng đã cầu xin hắn từ bỏ ta.

16

Nhưng hắn không chịu bỏ ta!

Ngược lại, hắn còn cố dẫn ta đi khắp nơi, phô trương khắp kinh thành.

Nếu ta từ chối, những lời đồn đoán còn khó nghe hơn sẽ lan rộng.

Hắn chỉ cần giả vờ bất lực tại yến tiệc, thở dài vài câu mang vẻ bất đắc dĩ, mọi người liền có thể tự tưởng tượng ra vô số chuyện trái luân thường đạo lý.

Nhưng nếu ta đi theo hắn, ta sẽ trở thành bao cát cho người ta tùy ý nhục mạ.

Có một lần, trong bữa tiệc, Thẩm Uyển Như giả vờ :

“Bánh hồ đào của Tần phu nhân rất ngon.”

“Lần sau có thời gian, thêm một ít để mọi người cùng nếm thử nhé?”

Ngay lập tức, có người bật lạnh lùng:

“Quá dơ bẩn, vẫn nên để đầu bếp trong phủ ta thì hơn, ít nhất còn sạch sẽ một chút.”

Thẩm Uyển Như đưa tay che miệng , ánh mắt lấp đầy sự đắc ý.

Những lời đồn như từng nhát dao, chậm rãi cứa lên da thịt ta.

Không chí mạng, đau đớn đến rỉ máu.

Ngay lúc đó, Cố Cảnh nhàn nhạt liếc ta một cái, giọng điệu ra lệnh:

“Đi xin lỗi Thẩm tam tiểu thư.”

Ta không biết mình sai ở đâu.

Nhưng dưới ánh mắt cợt, châm biếm của mọi người, ta bị đè nặng đến nghẹt thở, không còn đường lui.

Tất nhiên, ta đã từng phản kháng.

Nhưng kết quả là Cố Cảnh ta đầy tổn thương:

“Nàng thật khiến ta thất vọng.”

Là những lời lên án từ đám đông:

“Không biết tốt xấu! Cố đại nhân là người chính trực, đã tận lực bảo vệ nàng rồi.”

“Nàng còn bất mãn cái gì nữa? Nếu hỏi ta, thì nên đánh một trận ra trò mới phải, đồ đàn bà thối tha!”

Vậy nên, ta chỉ có thể câm lặng chịu đựng, mặc kệ danh dự bị chà đạp.

Chỉ để có thể dành dụm đủ bạc rồi rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...