Chương 13
Hóa ra, Lâm Song Song là học của Phó Di Hàn khi ta còn du học ở nước ngoài. Ban đầu, mối quan hệ của họ chỉ là gặp gỡ qua đường. Nhưng một năm trước, Lâm Song Song đột ngột trở về nước, rằng ta đang gánh nợ nặng lãi và bị xã hội đen đe dọa, không còn nơi nào để đi, nên tìm đến Phó Di Hàn cầu cứu.
Hai người lén lút sống với nhau như vợ chồng trong biệt thự nhà họ Phó. Ba tháng trước, Lâm Song Song phát hiện mình mang thai và bắt buộc Phó Di Hàn phải cho ta một danh phận.
Trong cơn hoảng loạn, Phó Di Hàn nghĩ ra một ý tưởng tồi tệ: tổ chức một đám cưới giả.
Lâm Song Song vừa khóc vừa loạn, đe dọa rằng nếu Phó Di Hàn không cưới mình, ta sẽ livestream tố cáo ta là kẻ “ăn xong phủi tay.”
Phó Di Hàn, vốn quen thói trăng hoa, cho rằng không đăng ký kết hôn thì chỉ là hình thức, không quan trọng. Lợi dụng hôn ước từ nhỏ với tôi, ta tuyên bố mình đã cưới con nhà họ Mai, vừa hợp lý hóa mối quan hệ, vừa tránh bị dư luận chỉ trích.
Anh ta còn tính toán rằng, nếu “gạo nấu thành cơm,” nhà họ Mai vì nể giao hảo đời trước có thể chấp nhận Lâm Song Song con nuôi.
Trong suốt thời gian đó, Phó Di Hàn dẫn Lâm Song Song tham dự vài buổi tiệc từ thiện, còn người viết thư pháp thay ta, tạo hình ảnh một “tài nữ.” Nhờ , họ đã tổ chức đám cưới thuận lợi mà không bị nghi ngờ. Người ngoài chỉ biết tôi – con nhà họ Mai – đã trở về Hải Thành trước để chuẩn bị cho hôn lễ.
Nhờ danh nghĩa con rể của thị trưởng Kinh Thành, Phó Di Hàn thu không ít lợi ích. Cuộc sống của ta trôi qua suôn sẻ, cho đến khi ba tôi bất ngờ tới Hải Thành. Tôi trở về sớm, bất ngờ phát hiện ra âm mưu của ta, khiến mọi kế hoạch sụp đổ hoàn toàn.
Dưới sức ép từ các bậc trưởng bối của hai gia đình, hôn ước giữa nhà họ Mai và nhà họ Phó chính thức bị hủy bỏ.
Chương 14
Mẹ của Phó Di Hàn, thất vọng ta, nghiêm khắc hỏi:
“Con định xử lý Lâm Song Song thế nào? Không rõ ta là người từ đâu đến, con đã mất hết thể diện của nhà họ Phó. Con dâu của gia đình này, tuyệt đối không thể là loại người như !”
“Bên ngoài, rằng ta chỉ là em họ xa đến chơi. Tìm cho ta một căn nhà nhỏ ở đâu đó rồi đuổi ra ở riêng.”
Vụ bê bối này khiến danh tiếng nhà họ Phó bị tổn nghiêm trọng. Cổ phiếu của tập đoàn Phó thị biến suốt mấy ngày, khiến các cổ đông vô cùng bất mãn. Một số người thậm chí đề nghị thay người lãnh đạo nếu Phó Di Hàn không thể nhanh chóng ổn định hình.
Mẹ của Phó Di Hàn phải ra mặt, trò chuyện với một số cổ đông lớn, mới miễn cưỡng giữ thế cân bằng.
Tuy nhiên, trong giới quyền quý Hải Thành, những kẻ thạo thời thế lập tức giữ khoảng cách với nhà họ Phó.
Chương 15
Lâm Song Song, mặc dù bị bắt giữ và có nguy cơ lãnh án tù, cuối cùng Phó Di Hàn dùng quan hệ để giảm nhẹ tội, thoát án mà không phải ngồi tù.
Tuy nhiên, khi trở về nhà họ Phó, ta vẫn không chịu yên. Lâm Song Song liên tục khóc lóc, loạn, thậm chí dọa tự tử để buộc Phó Di Hàn tổ chức một đám cưới danh chính ngôn thuận và chính thức kết hôn với ta.
Chương 16
Mẹ của Phó Di Hàn thẳng thừng tuyên bố:
“Vì đứa bé trong bụng, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho và nó. Nhưng nếu muốn bước chân vào nhà họ Phó với danh nghĩa vợ, trừ khi tôi chết.”
Lâm Song Song thấy vị trí “Phu nhân nhà họ Phó” của mình bị giáng xuống thành một người không danh phận, ta nào chịu chấp nhận, ngày nào cũng bám lấy Phó Di Hàn, khóc lóc loạn.
Cô ta ôm bụng, khóc lóc trước mặt ta:
“Anh đã cưới em, sao có thể không nhận? Em không quan tâm, bây giờ phải đi đăng ký kết hôn với em. Nếu không, em sẽ livestream, phơi bày tất cả những chuyện xấu của !”
“Anh cảm thấy em phục vụ tốt, lại nghe Mai Khả tính cách mạnh mẽ, khó gần, nên nảy sinh ý đồ xấu. Anh không muốn từ bỏ nhà vợ quyền quý, cũng không muốn cưới con nhà họ Mai. Anh muốn cả hai, nghĩ rằng mọi người đều là kẻ ngốc để lợi dụng sao?”
“Vinh quang là của , rắc rối thì để em gánh? Phó Di Hàn, nằm mơ à!”
Phó Di Hàn lúc này lại có tính toán khác. Anh ta ngày ngày cho người gửi đồ tới nhà tôi: hoa tươi đắt tiền, quần áo thương hiệu nổi tiếng, trang sức xa xỉ… Những món quà cứ nối tiếp nhau chuyển tới nhà họ Mai.
Chu Chu thấy, tức giận trở về, đập bàn :
“Thật không biết xấu hổ! Cái tên Phó Di Hàn đó ngày nào cũng gửi đồ cho chị họ, còn ám chỉ trên mạng xã hội rằng ta và chị họ là thanh mai trúc mã. Anh ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Song Song, rằng biết sai và muốn quay lại với chị họ, thậm chí còn hứa sẽ tổ chức một đám cưới thế kỷ!”
“Đám cưới ăn vạ thì có, đám đông còn khen ta là người biết sai mà sửa, đúng là không biết xấu hổ!”
Tôi cầu người đóng gói toàn bộ số quà, cho lên xe chở thẳng đến nhà họ Phó và gửi lời cho mẹ Phó:
“Kể từ khi hủy hôn ước, hai nhà chúng ta không cần qua lại nữa.”
Nhìn thấy đống quà, Lâm Song Song tức đến đỏ mắt vì ghen tị.
Chương 17
Một ngày nọ, Lâm Song Song với cái bụng bầu lớn đã chặn tôi lại tại một nhà hàng tôi thường đến.
Cô ta với đôi mắt đỏ hoe tôi, nghẹn ngào :
“Mong Mai tiểu thư cho tôi một con đường sống. Di Hàn rằng, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ tôi. Nếu tôi không thể khiến Mai tiểu thư tha thứ, ấy sẽ không cho tôi quay lại nhà họ Phó nữa.”
Tôi lùi lại một bước, ngắt lời ta:
“Phó phu nhân, nên cẩn thận lời của mình. Tôi và Phó Di Hàn đã hủy hôn ước, giữa chúng tôi không còn quan hệ gì. Cô cầu xin tôi gì?”
Cô ta rơi nước mắt:
“Di Hàn , người ấy luôn là Mai tiểu thư. Tất cả là do tôi cầm chứng minh thư giả lừa gạt ấy. Nếu Mai tiểu thư không tha thứ cho ấy, không chịu cưới ấy, thì tôi sẽ quỳ ở đây mãi.”
Nói xong, ta “phịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt tôi.
Chu Chu lập tức chắn trước mặt tôi, lớn tiếng :
“Phó phu nhân, không biết xấu hổ sao? Cô giả mạo chị họ tôi để kết hôn với Phó Di Hàn, giờ lại đến ép chị họ tôi cưới ta? Cô không có tự trọng, người khác thì có!”
“Cô nghĩ quỳ xuống ở đây thì có thể uy hiếp chị họ tôi sao?”
Chương 18
Tôi không để ý đến Lâm Song Song nữa, quay người rời khỏi phòng bao. Vừa bước xuống cầu thang, phía sau đã vang lên tiếng khóc thê lương của ta:
“Mai tiểu thư, chẳng lẽ không thể vào cảm sâu đậm của Di Hàn dành cho mà tha thứ cho ấy một lần sao? Người không phải thánh nhân, ai mà không mắc sai lầm chứ?”
Lời ta khiến những người đi ngang hành lang đều quay lại tôi. Mặt tôi đỏ bừng vì tức, Chu Chu lập tức dùng sự lanh lợi của mình để đáp trả:
“Phó phu nhân, hôn ước giữa nhà họ Mai và nhà họ Phó đã hủy từ lâu rồi. Cô đang mang thai, chẳng lẽ không nghĩ đến việc sớm cưới vào hào môn để cho con mình một danh phận, mà lại ở đây vu khống chị họ tôi? Hay đây là ý của vị Phó Di Hàn kia? Cưới không chị họ tôi thì muốn quấy rối ấy cả đời sao?”
Tôi tái mặt, giọng nghẹn ngào như sắp khóc:
“Trên đời này sao lại có người như Phó Di Hàn, không biết xấu hổ đến . Hủy hoại danh tiếng của tôi còn chưa đủ, giờ còn muốn khiến tôi cả đời không yên.”
Nói xong, tôi giả vờ ngã người vào Chu Chu, như thể kiệt sức mà ngất đi.
Chu Chu hét lên:
“A! Mau gọi 120 đi! Chị họ tôi tức giận đến mức lên cơn đau tim rồi!”
Ngay lập tức, câu chuyện “Phó Di Hàn cho nhân chặn Mai tiểu thư tại khách sạn để ép kết hôn, ấy tức đến ngất xỉu” lan khắp giới quyền quý ở Hải Thành.
Ba tôi không chút do dự, trực tiếp cho người đến trụ sở tập đoàn Phó thị. Không màng việc họ đang tổ chức đại hội cổ đông, ông xuất hiện ngay trong phòng họp, đem toàn bộ sự ấm ức của tôi kể ra từng chi tiết.
Đập bàn, ba tuyên bố với Phó Di Hàn:
“Từ nay trở đi, hai nhà chúng ta sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa!”
Nghe , ngay trong đêm, mẹ của Phó Di Hàn đã thu thập ảnh của tất cả tiểu thư danh giá ở Hải Thành để lên kế hoạch tổ chức buổi xem mắt cho ta.
Hai tháng sau, nhà họ Phó thông báo đã định hôn sự với tiểu thư nhà họ Lý – một người có nhan sắc xinh đẹp và tính cách mạnh mẽ. Với sự xuất hiện của tiểu thư này, Lâm Song Song không còn chỗ để ngẩng đầu, buộc phải cúi mình.
Chương 19
Lần tiếp theo tôi gặp lại Lâm Song Song và Phó Di Hàn là tại một trung tâm thương mại mà tôi thường ghé qua.
Phó Di Hàn đang đi cùng ta mua sắm quần áo. Có lẽ vì tiểu thư họ Lý chưa chính thức vào nhà, nên không ai quản lý Lâm Song Song – nhân không danh phận này.
Cô ta yếu đuối tựa vào vai Phó Di Hàn, nũng để ta mua chiếc túi của cửa hàng đối diện. Vừa thấy tôi bước vào, ta nhướng mày, khinh khỉnh:
“Ồ, hóa ra là Mai tiểu thư. Nghe Mai tiểu thư sắp ba mươi rồi mà vẫn chưa tìm trai, đúng không? Có phải hối hận vì quyết định ngày xưa không?”
“Đáng tiếc là Di Hàn đã đính hôn rồi. Nếu Mai tiểu thư muốn vào nhà họ Phó, cũng chỉ có thể nhân thôi. Lúc đó, chẳng phải phải gọi tôi là chị sao?”
Tôi ta lạnh lùng, giọng sắc bén:
“Lâm Song Song, nên nhớ, chỉ cần tôi không tha thứ, tội mạo danh của vẫn đủ để khiến ngồi tù cả đời.”
Sắc mặt Lâm Song Song tái nhợt, vội im bặt.
Tôi dẫn Chu Chu đến cửa hàng quần áo đối diện. Tình cờ, trong cửa hàng, tiểu thư nhà họ Lý đang thử đồ.
Tôi mỉm , ngồi xuống, giả vờ không quen biết ấy, chỉ chuyện với Chu Chu:
“Đi mua sắm mà cũng đụng phải Phó Di Hàn, thật xui xẻo. Lâm Song Song kia đúng là quá ngông cuồng. Phó Di Hàn ta như , thật lo cho vợ tương lai của ta. Đáng thương thật, ai mà chịu nổi chồng mình bên ngoài còn có nhân chứ?”
“Trong bụng ta còn mang thai, không biết sẽ ra bao nhiêu chuyện phiền phức nữa đây.”
Chương 20
Tiểu thư họ Lý nghe thấy lời tôi , đứng đờ người lại. Hy vọng rằng những lời của tôi có thể khiến ấy suy nghĩ lại về cuộc hôn sự này.
Tôi chọn cho Chu Chu một chiếc váy, thanh toán xong rồi cùng nhau rời cửa hàng, định ghé vào một cửa tiệm khác.
Chưa đi bao xa, tôi đã thấy tiểu thư họ Lý lao vào cửa hàng đồ hiệu đối diện. Không lâu sau, tiếng cãi cọ vang lên, rồi vài người túm tụm, xô xát lao ra khỏi cửa hàng.
Tiểu thư họ Lý giận dữ chỉ vào Lâm Song Song, ra lệnh cho bảo vệ:
“Đánh cho nát cái miệng của con hồ ly tinh này! Dạy dỗ ta cho tôi! Tôi mới là Phu nhân tương lai của nhà họ Phó, ta dám ăn hỗn láo với tôi à?”
“Đánh cho thật mạnh, để xem ta còn dám ngông cuồng nữa không!”
Bạn thấy sao?