14
Trong phòng khách vang lên tiếng loảng xoảng.
Dì Tô lo lắng về phía phòng: “Tiểu thư…”
Tôi cúi đầu, hít sâu một hơi vào bụng của Tiểu Béo.
Vẫn là chó dễ thương hơn người.
Tắm xong vừa thơm vừa mềm.
Tôi đứng dậy, ôm lấy Tiểu Béo.
“Dì Tô, lát nữa phiền dì kiểm tra giúp toàn bộ đồ đạc trong nhà một lượt, sau đó lập hóa đơn cho hai người đó theo giá mua gốc nhân mười lần nhé.”
Ngủ trưa dậy, tôi xem qua bảng danh sách dài ngoằng — tổng cộng 300.000 tệ.
Tâm trạng: thoải mái vô cùng.
Chỉ khổ hai “Thần Tài sống”, mỗi người ngồi gục đầu một bên ghế sofa, mặt mũi đen như đáy nồi.
Chi 30 vạn rồi, muốn ở lại ăn cơm tối thì… đương nhiên không thành vấn đề.
Tôi gật đầu cái rụp.
Thưởng luôn cho dì Tô 50.000, dù gì chiều nay bà phải lọ mọ kiểm kê, tính toán cả buổi.
Tối lại còn phải thêm mấy món ăn, quá vất vả.
Tới bữa tối.
Ba mẹ tôi vẫn ngồi đối diện như thường lệ.
Chỉ khác là bên trái tôi giờ là Hạ Lan, còn bên phải là Hạ Tuệ.
Trên bàn ăn, không khí… quái dị hết sức.
Chỉ có ba tôi là chẳng mảy may để ý.
Rượu trắng rót ly này đến ly khác, mắt toàn dán vào Hạ Lan, tràn đầy tán thưởng.
“Tiểu Hạ à, dự án bên Anh lần này của cháu rất tốt, thật sự khâm phục.”
Ba tôi mặt đỏ bừng vì rượu, ha hả: “Nào, cạn thêm một ly!”
Hạ Lan liếc sang Hạ Tuệ — cậu em đang trưng ra bộ mặt khinh bỉ.
Anh cầm ly rượu lên, giọng điềm đạm: “Sau này còn phải nhờ chỉ dạy thêm nhiều.”
Ba tôi vang: “Được, ! Vững chãi, chững chạc!”
“Chững chạc cái gì mà chững chạc…”
Hạ Tuệ gắp cá, xiên mạnh vào miếng thịt, nghiến răng ken két: “Không phải là đàn ông già sao!”
Tôi nghiêng đầu liếc cậu ta.
Hạ Tuệ lập tức bắt sóng ánh mắt tôi, vội rụt cổ, ánh mắt ngoan ngoãn: “Chị à, chị đừng chọn đàn ông già, không ổn đâu.”
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ nhẹ nhàng: “Ăn cơm cho tử tế đi.”
Hạ Tuệ bực bội Hạ Lan đang vừa ăn vừa vui vẻ với ba tôi.
Không , không thể ngồi chờ chết.
Cậu ta biết mình không giỏi kinh doanh bằng Hạ Lan, ngắn hạn càng không có cửa theo kịp.
Nhưng… cậu ta trẻ hơn tận sáu tuổi cơ mà!
“Chị à.”
Hạ Tuệ ghé sát tôi, nhỏ như sợ ai nghe : “Nếu lát nữa em giả vờ về cùng em trước, tối chị có cho em vào nhà nữa không?”
“Em có một món quà muốn tặng chị.”
15
Hạ Lan uống rượu. Hạ Tuệ nhất quyết không chịu tài xế. Cuối cùng là người nhà họ Hạ đến đón cả hai.
Tôi chơi vài ván game, tắm rửa xong cũng gần một giờ sáng.
Tôi chẳng coi lời Hạ Tuệ ra gì, đang chuẩn bị lên giường ngủ.
Đằng sau tấm rèm kéo kín, chợt có tiếng sột soạt.
Gió lùa vào.
Ngay sau đó, một cái bóng đen thoăn thoắt trèo qua cửa sổ mà vào.
“Má ơi!”
Tôi giật bắn cả người, tim đập loạn xạ.
“Chị à, là em.”
Tôi bật đèn lên.
Hạ Tuệ đứng ngay đầu giường, mặc một chiếc áo ba lỗ sát nách, cơ bắp cánh tay nổi cuồn cuộn.
Tóc hơi rối, trán còn vương chút bụi xám không rõ từ đâu.
Đôi mắt long lanh tôi, giống y như một chó lớn lén lút chui vào nhà.
Điều quan trọng nhất là… cậu ta thật sự có một cái đuôi chó to và xù đang vẫy qua vẫy lại sau lưng.
Tôi ngơ ngác: “Cậu… cậu đang gì hả?”
Hạ Tuệ quỳ hẳn lên giường tôi, ngửa đầu tôi.
“Chị ơi, em trẻ hơn em 6 tuổi đó.” “Chị thử xem em có ‘ việc’ không? Em dùng tốt lắm, chắc chắn còn hơn cả ấy.”
Nói xong, vành tai cậu ta đỏ rực. Thậm chí đến cả cổ cũng bắt đầu ửng hồng.
Tôi lập tức hiểu rõ cậu ta đến đây để gì.
Dụ chó à?
Tôi giả vờ khó xử: “Nhưng mà… cậu từng cảnh cáo tôi rồi còn gì, bảo nếu tôi ngoại thì cậu sẽ tôi mà.”
Hạ Tuệ lập tức phản bác: “Chị có ở với em đâu mà gọi là ngoại !”
“Nhưng bây giờ tôi là vị hôn thê trên danh nghĩa của ấy.”
Cậu ta cụp vai xuống liền: “Vậy… thôi .”
Đột nhiên lại ngẩng lên: “Không đúng! Em giờ đâu còn là người, em là chó mà!”
Khuôn mặt rạng rỡ như vừa tìm lại ánh sáng.
Cái đuôi sau lưng cũng như nhận lệnh, quẫy qua quẫy lại không ngừng.
Hạ Tuệ nắm lấy cái đuôi, đặt vào tay tôi: “Chị ơi, chơi chó thì không tính là ngoại đâu.”
“Gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu––”
Má ơi?!
Chết rồi. Tôi đang đến kỳ kinh nguyệt mà!
16
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hạ Tuệ đã biến mất.
Chăn đệm trên sàn gấp gọn gàng đặt lên bàn.
Tôi vươn vai một cái, ra ngoài ăn sáng.
Tầng một nhà chỉ có mình tôi ở, nên chuyện Hạ Tuệ lẻn vào tối qua cũng không ai phát hiện.
Về cái cổng sắt bên ngoài, Hạ Tuệ là Tiểu Béo mở cho cậu ta.
Ra là đồng loại thiệt.
Tôi ngồi xuống, vừa húp nửa bát cháo thì…
Điện thoại từ nhà họ Hạ gọi đến.
Tôi vừa nghe xong, mặt tối sầm.
Lập tức lái xe thẳng đến nhà họ Hạ.
Cả Hạ Lan lẫn Hạ Tuệ đều bị thương trên mặt. Nhưng rõ ràng Hạ Tuệ là người ăn đòn nhiều hơn.
Mà cái đuôi cún đêm qua Hạ Tuệ dùng để lấy lòng tôi – Giờ đang nằm trong tay ông Hạ.
Trước mắt tôi như tối sầm thêm lần nữa.
Ông Hạ hai người con trai, hừ lạnh: “Không ai chịu đúng không?” “Quản gia, ông đi!”
Quản gia ấp úng: “Thật ra… tôi cũng không nghe rõ lắm…”
Gõ gõ! Cây gậy đầu rồng nện xuống sàn vang vọng.
“Biết bao nhiêu bấy nhiêu!”
“Là… là cậu Hai sáng sớm vừa về thì bị cậu Cả chạm mặt, rồi hai người bắt đầu cãi nhau…”
Quản gia nuốt nước bọt: “Cậu Hai , mình trẻ hơn cậu Cả, nên ‘hấp dẫn’ hơn.” “Cậu Cả thì : Vậy sao ấy không ngủ với cậu?”
RẦM! Bình hoa bên cạnh vỡ tan tành.
Ông Hạ tức đến đỏ mặt: “Đám khốn nạn! Tất cả đều khốn nạn!”
Ông đột nhiên quay ngoắt sang tôi, đang run lẩy bẩy đứng nép ở góc tường.
“Cô Giang, phiền theo tôi vào thư phòng một chút.”
17
“Chị ơi, mình kết Zalo nha?”
Tôi lắc đầu.
Hawaii đang vào mùa du lịch, bãi biển đông nghịt người.
Triệu Tình nhấp một ngụm nước cam, trêu chọc: “Cậu đi luôn thế này, hai em nhà họ Hạ chắc sắp phát điên vì tìm cậu rồi.”
Tôi tháo kính râm, bình thản : “Nhưng tôi đã cầm của ba họ Hạ tận 15 tỷ, đã nhận tiền thì phải gánh chuyện giúp.”
“Ban đầu Hạ chỉ nghĩ là Hạ Tuệ thích tôi, muốn tôi kiềm bớt cái tính khí như pháo nổ của cậu ta thôi.”
“Nhưng giờ thì sao? Vì một người phụ nữ mà huynh đệ trở mặt — nhà họ Hạ sẽ không bao giờ cho phép.”
Triệu Tình bĩu môi: “Thế rốt cuộc, cậu thật sự không thích ai trong hai người đó hả?”
“Tớ thích chứ.” – Tôi hôn lên điện thoại, – “Nhưng mà… 15 tỷ thì ngon hơn nhiều.”
Triệu Tình nhíu mày: “Nhưng tớ cảm giác hai người đó không dễ gì bỏ cuộc đâu.”
“Yên tâm, tớ đã nhờ người xóa toàn bộ dấu vết hành trình rồi. Họ tìm không ra đâu.”
Vừa dứt lời, Triệu Tình đột ngột kéo tay tôi.
“Nhìn nhanh đi, hai người kia… trông có giống ai không?”
Tôi theo hướng ấy chỉ.
Cái quái gì mà “giống”?!
Là chính họ!
Xong rồi. Chạy không kịp nữa rồi.
Bạn thấy sao?