11
Hạ Tuệ trừng mắt, không thể tin nổi: “Anh… vừa gì cơ?”
Hạ Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản:
“Tôi là, vị hôn phu hiện tại của Giang Thiện Dư — chính là tôi.”
“Anh à, em thật sự thích ấy! Thích rất nhiều năm rồi!”
“Tôi biết.”
Hạ Tuệ sững người: “Anh biết?”
Hạ Lan không chút nể nang, thậm chí ánh mắt còn xen lẫn châm chọc: “Từ cái lần em đến trường tìm tôi rồi cờ gặp Thẩm Ngư, tôi đã biết.”
“Ngày nào tan học cũng lượn lờ quanh tôi, rồi còn giảm cân, bắt chước cách ăn mặc của tôi — em nghĩ tôi mù chắc?”
“Vậy đã biết rồi, sao còn cướp người với em?”
Hạ Tuệ giọng khàn đặc, nắm chặt tay Hạ Lan: “Anh à, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng nhường em, lần này cũng nhường nốt có không? Em thật sự rất thích chị ấy.”
Hạ Lan bật lạnh: “Và em nghĩ… tôi thì không thích à?”
Tim tôi thót lại một cái.
Khoan đã… cái quái gì ? Đây là cú bẻ lái lớn nhất lịch sử đấy!!
Hạ Lan… thích tôi???
“Vậy lúc trước chị ấy theo đuổi , sao không nhận lời?”
Giây sau, như bừng tỉnh ra điều gì đó, Hạ Tuệ bật khẩy: “Bởi vì… vốn không dám.”
“Anh à, mấy năm nay sống tốt quá nên em suýt nữa quên mất, bản chất vốn là một tên biến—”
“Hạ Tuệ!”
Hạ Lan gằn giọng ngắt lời.
Hạ Tuệ buông tay , ngay sau đó lại nắm cổ áo kéo mạnh —
Không khí lập tức căng như dây đàn.
Tôi ngồi bên giường, lắc lắc chân, nhếch môi hai người: “Này, các tranh giành gì cũng , ít ra cũng hỏi qua ý tôi chứ?”
Hạ Tuệ là người phản ứng đầu tiên.
Buông Hạ Lan ra, bước vội về phía tôi, ngồi thụp xuống bên chân, chắn đường lại.
Cậu ta cao, ngoại hình thu hút, đứng thì khí thế ngút trời.
Nhưng lúc này, lại giống như một chó sói bị thuần hóa, cúi đầu nhận lỗi.
“Chị ơi, em xin lỗi, trước đó em thật sự không biết là chị…”
Giọng cậu ta đáng thương hết mức: “Em biết em sai rồi, chị có thể tha cho em lần này không?”
Tôi gật đầu, rất nghiêm túc: “Đương nhiên là .”
Mắt Hạ Tuệ sáng lên, như vừa thấy phao cứu sinh.
“Nhưng mà…”
Tôi nghiêng đầu cậu ta, mỉm : “Chúng ta không hợp nhau đâu.”
Boom! Cú boomerang quay ngược trúng thẳng mặt.
Hạ Tuệ lập tức hoảng loạn. Nắm lấy tay tôi, còn định gì đó thì bị tôi rút tay, đứng dậy.
Tôi bước đến trước mặt Hạ Lan: “Còn , học trưởng…”
Tôi dừng lại một nhịp, ghé sát tai , thì thầm: “Anh không nghĩ rằng chỉ vì tôi ngủ với một lần là tôi sẽ ngoan ngoãn cưới đấy chứ? “Tôi từng theo đuổi bao lâu trời. Giờ ngủ một lần — coi như huề.”
Tôi nghiêng đầu, thẳng vào mắt .
Lần đầu tiên, trong đôi mắt luôn bình thản lạnh lùng ấy, tôi thấy khoảng trống… thậm chí là bối rối.
Trời ơi, cảm giác hả hê này tuyệt vời quá đi mất.
“Thôi nhé.”
Tôi vui vẻ mặc áo khoác vào, khí thế như một gã đàn ông lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng:
“Chuyện liên hôn để tính sau, giờ tôi đi đây.”
“Bye~”
12
Tôi rời khỏi đó, bắt xe đến khách sạn Hào Việt.
Căn phòng tổng thống ở tầng 25 còn đúng một phòng trống.
Lễ tân nhanh chóng thủ tục, đưa tôi thẻ phòng.
Thẻ này chỉ dùng với tầng tương ứng —
Và tầng 25 có đúng hai phòng tổng thống.
Tôi lên lầu, đi thẳng đến phòng còn lại.
Cốc cốc. “Xin chào, dịch vụ phòng khách sạn.”
Tôi gõ cửa, cố hạ thấp giọng.
Bên trong vang lên tiếng quen thuộc: “Chúng tôi đâu có gọi dịch vụ phòng?”
“Chăn ga gối sáng nay có chút vấn đề, tôi đến thay lại bộ mới cho quý khách.”
Cửa mở ra.
Bạn thấy sao?