Vị hôn phu chưa từng gặp mặt của tôi có một mối trắng trong lòng.
Anh ta cứ nhất quyết đòi hủy hôn với tôi.
Tôi tốt bụng khuyên nhủ: 【Gặp tôi một lần rồi quyết định, không?】
【Không cần. Hủy hôn càng sớm càng tốt, tôi không muốn có quá nhiều ràng buộc với .】
Tôi chằm chằm vào bức ảnh mà Hạ Tuệ vừa gửi – là ảnh của mà ấy thầm bao năm.
Tôi khẽ cong môi đáp lại: 【Được thôi, đừng có mà hối hận.】
Hạ Tuệ: 【Ai hối hận là chó.】
Thế mà về sau, đối tượng liên hôn của tôi lại đổi thành trai ấy.
Nửa đêm, Hạ Tuệ lén trèo cửa sổ, bò lên giường tôi.
Cái đuôi cún lông xù cứ lắc qua lắc lại sau lưng, trông chẳng khác gì mấy tên trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Chị dâu ơi chị dâu, là em nè, em là em trai ấy.”
“Đêm nay cho em vào ngủ ké không?”
Ngày tôi tròn 25 tuổi,
Ba tôi – đang ở quê nhà – lạnh lùng báo tin: “Gia đình mình sản rồi, chuẩn bị về nước kết hôn đi.”
Sau đó ông gửi tôi một cái wechat, tốc độ còn nhanh hơn cả phản ứng của tôi.
Như thể mọi chuyện đã sắp đặt sẵn từ trước.
Nhưng trong video call, ông lại vừa sụt sùi vừa lau nước mắt: “Con à, tất cả là do ba bất tài. Tương lai nhà họ Giang chỉ trông vào con thôi!” “Con cũng không nỡ để ba mẹ ngủ gầm cầu chứ?”
Ngủ gầm cầu á? Xin lỗi, tôi từ chối!
Tôi vội vàng mở danh thiếp trên wechat, avatar có vẻ là người thật.
Mặc đồ đua xe, tựa lưng vào ô tô, eo thon chân dài.
Chỉ là góc nghiêng thôi mà khí chất lạnh lùng hoang dã, đúng kiểu tôi thích.
Xem ra ba vẫn thương tôi, không gán cho tôi loại không ra gì.
Tôi nhấn “thêm ”.
Hạ Tuệ nhanh chóng chấp nhận lời mời.
Tôi chủ nhắn: 【Chào , tôi là Giang Thiện Dư.】
Phía bên kia lạnh lùng đáp lại: 【Tôi là Hạ Tuệ.】
Tôi: 【Vì chúng ta sắp kết hôn, tôi nghĩ nên tìm hiểu nhau trước một chút.】
Hạ Tuệ: 【Không cần.】 【Tôi đã có người mình thích, tuyệt đối không lấy đâu.】
Ô hô, vừa mở miệng đã muốn “răn đe” tôi hả?
Làm như tôi tha thiết muốn cưới lắm .
Tôi đang định bảo cút đi, thì chợt nhớ đến bộ dạng đáng thương của ba trong video.
Tôi đành mặt dày tiếp tục nhắn: 【Chúng ta còn chưa gặp mặt, chắc chắn là không vừa ý tôi sao?】
Hạ Tuệ: 【Gặp rồi cũng thế thôi, chúng ta không hợp.】 【Tôi sẽ tìm cách hủy hôn, mong cũng hợp tác.】
Hủy hôn á?
Không ! Tuyệt đối không !
Tôi không cam lòng, gõ phím như bay: 【Nhất định phải hủy hôn à?】
【Tôi cũng xinh mà, chắc chắn không kém ấy. Dắt tôi ra ngoài đảm bảo nở mày nở mặt.】
Cảm thấy vẫn chưa đủ, tôi gửi thêm một cái sticker hoạt hình – “mèo con rơi nước mắt”.
Hạ Tuệ: 【Cô xinh đẹp thì liên quan gì tới tôi.】 【Hơn nữa, ấy không chỉ đẹp, còn dịu dàng tốt bụng, đúng kiểu tiên nữ giáng trần.】
Không ngờ, Hạ Tuệ lại là một tên “chó săn ” chính hiệu.
Tôi vốn không nổi loại người như , chỉ lịch sự gửi lại một chữ: 【Ồ.】
Hạ Tuệ lập tức phản hồi: 【Cô “ồ” là có ý gì?】 【Sao? Cô không tin tôi à?】
Ngay giây tiếp theo, một tiếng “ting”, bức ảnh gửi tới.
Nhìn ảnh thu nhỏ thì là một .
Chắc chính là “tiên nữ” mà Hạ Tuệ nhắc tới.
Tôi chỉ nhắn lại một chữ 【Ồ】, thế mà Hạ Tuệ lập tức nhảy dựng lên bảo vệ người trong ảnh.
Đúng là thế giới của “chó săn ” – rất khó để vỡ.
Xin lỗi ba…
Xem ra chúng ta chỉ còn cách ra cầu mà ngủ.
Tôi nặng nề mở bức ảnh ra.
Trong ảnh, ngồi xổm ở góc tường, váy trắng bị dính bẩn.
Đang cho một con mèo hoang màu cam ăn.
Cô ấy rất đẹp, rất thuần khiết.
Góc chụp tinh tế, bố cục hoàn hảo.
Nhưng mà––
Chẳng phải đây là bức ảnh tôi từng đăng bằng tài khoản phụ hồi còn học ở Đại học Kinh Đô để giả “em ngây thơ” theo đuổi một đàn lạnh lùng sao?!
Sao Hạ Tuệ lại có tấm ảnh này?
Ngay sau đó, Hạ Tuệ gửi tới một đoạn voice.
Giọng lạnh mà sắc, nghe ra đầy tự hào:
“Thế nào? Bạch nguyệt quang của tôi xinh lắm phải không?”
“Cô không cần quá tự ti đâu, vì trên đời này chắc chẳng ai đẹp hơn ấy đâu.”
“Tôi thầm mến ấy bao nhiêu năm rồi.”
2
Thầm… thầm mến á?!
Tới lượt tôi hoang mang.
Tôi lục tung ký ức hai năm đại học, hoàn toàn không có người tên Hạ Tuệ.
Sao lại là hai năm?
Vì hồi đó ở Hương Cảng chán quá, tôi thi vào Đại học Kinh Đô để giải khuây, giả người nghèo cho vui.
Còn cố đổi tên thành “Thẩm Ngư” – lấy họ mẹ để tránh bị phát hiện.
Nhưng sau đó thấy cũng chán.
Cộng thêm theo đuổi đàn lạnh lùng suốt ba tháng mà không thành.
Cuối kỳ lại bắt nữ sinh chạy 1500m, tôi dứt khoát vỗ mông rời trường, bay thẳng ra nước ngoài.
Một đi là 5 năm.
Tỉnh lại từ hồi tưởng.
Tôi cong môi , đánh giá: 【Cũng đẹp đấy.】 【Nhưng không đẹp bằng tôi thật.】
Hạ Tuệ phát nổ: 【Không đẹp bằng ?! Bà chị, tưởng là tiên nữ chắc?!】
Gọi tôi là “bà chị”?
Chờ đó.
Tôi gõ cực nhanh: 【Không giấu gì Hạ thiếu, mấy năm qua tôi du học thật ra học là Tử vi – Bát quái.】
【Ba tôi từng cho tôi xem bát tự của . Còn mặt trong ảnh nữa.】
【Kiếp này hai người… duyên mỏng như tơ.】
Hạ Tuệ lập tức gửi voice, nghe giọng căng thẳng thấy rõ:
“Duyên mỏng là sao? Tại sao tôi phải tin ?”
Tôi đáp: 【Cô đó hồi đại học học ở Kinh Đô đúng không? Nhưng mặt thì hình như chưa tốt nghiệp. Giờ chắc đang ở nước ngoài.】
Hạ Tuệ bắt đầu tin: 【Cô thật sự biết xem tướng hả?】
【Vậy vừa tôi với ấy duyên mỏng, có cách nào hóa giải không?】
Tôi không vội trả lời.
Đặt điện thoại xuống, ung dung bóc một quả quýt.
Điện thoại rung liên tục.
Hạ Tuệ: 【Cô đi mà.】
【Người đâu rồi? Sao không trả lời?】
【Nếu thật sự là duyên mỏng, tôi phải sao?】
【Người đâu rồi?!】
Tôi chậm rãi lau tay sạch sẽ, rồi nhắn lại: 【Anh cũng biết mà, nghề này của tôi cũng có nguyên tắc riêng.】
Hạ Tuệ: 【Chuyển khoản WeChat 100.000 NDT.】
Trời ơi, Hạ Tuệ đúng là hào phóng thật.
Tôi tít mắt nhận tiền, rồi nhắn: 【Cách hóa giải duyên mỏng chính là––】 【Anh và tôi, liên hôn.】
Hạ Tuệ: 【Cô dám lừa tôi?!】 【Tôi muốn hủy hôn! Tôi nhất định phải hủy hôn!】
Hừ, ai bảo gọi tôi là “bà chị”.
Nhưng mà 100.000 tệ đó, tiêu không uổng.
Tôi vừa ăn quýt vừa gõ chữ: 【Liên hôn là chuyện của hai gia đình, không quyết định một mình.】
Hạ Tuệ: 【Đừng mang mấy trò gia tộc ra dọa tôi, dù có chết tôi cũng không cưới !】
Tôi: 【Anh nghĩ kỹ chưa? Nhất định phải hủy hôn?】
Hạ Tuệ: 【Đúng ! Hủy càng sớm càng tốt, tôi không muốn dính dáng gì đến nữa!】
Tôi: 【Được thôi, cứ hủy. Nhưng đến lúc đó đừng có mà hối hận.】
Hạ Tuệ: 【Ai hối hận là chó!】
Bạn thấy sao?