Tôi chỉ để cho ta xem đúng mười giây đầu tiên, rồi tắt màn hình.
Rít một hơi thuốc, tôi thổi làn khói trắng mờ thẳng vào mặt ta, giọng lạnh nhạt:
“Muốn có nó không?”
“Vậy thì để Bạch San San lên mạng công khai đính chính. Cái gì nên xóa thì xóa, cái gì nên thì . Rồi xin lỗi tôi trước công chúng.”
“Tối thiểu, cũng nên để tôi thấy một chút thành ý, đúng không?”
Lần này, Cố Văn Sinh không còn dám bật lại.
Im lặng rất lâu, cuối cùng ta chỉ lặng lẽ gật đầu:
“Được, tôi sẽ về bàn lại với ấy.”
Tôi nhếch môi, ném lại một câu:
“Anh hiểu tôi mà, cái này không phải để thương lượng. Là chuyện bắt buộc.”
Dứt lời, tôi xách túi đứng dậy rời đi.
Tôi biết rõ: đoạn video đó, ta không thể không cần.
Chỉ là một lần khiến Bạch San San mất mặt, khiến danh tiếng ta lao dốc. Đổi lại là chặn đứng thứ có thể huỷ diệt tất cả sự nghiệp — quá xứng đáng đối với một thương nhân như Cố Văn Sinh.
Quả nhiên, chưa đến hai ngày sau, cục diện trên mạng đã hoàn toàn đảo chiều.
Bạch San San quay video chính diện, cúi đầu xin lỗi, đồng thời đoạn clip chưa qua chỉnh sửa cũng bị rò rỉ ra ngoài.
Dư luận lập tức quay ngoắt 180 độ — tất cả đều Bạch San San miệng tiện, bị đánh là đáng.
Dù trong video ta có khóc lóc nức nở đến thế nào, cũng không thể dập tắt cơn phẫn nộ đang bùng cháy của cư dân mạng.
Người bị netizen công kích từ tôi biến thành ta, thậm chí mức độ còn dữ dội hơn gấp bội.
Tối hôm đó, Cố Văn Sinh gửi tin nhắn cho tôi:
【Đủ rồi đấy. Giờ nên đưa đồ cho tôi.】
Tôi chỉ liếc mắt điện thoại, rồi ném sang một bên, tiếp tục ung dung uống rượu.
Không ngờ ta lại sốt ruột đến mức, chẳng bao lâu sau đã đuổi thẳng đến quán bar tôi đang ngồi.
“Ái Thanh, đừng có giả vờ điếc nữa. Tôi đã theo cầu của rồi, còn muốn gì nữa?”
Cố Văn Sinh đến quá vội, ngực phập phồng lên xuống vì tức.
Tôi nhướng mày, cố ý đổ ly rượu trong tay.
Chất rượu đỏ sẫm văng thẳng lên áo sơ mi trắng của ta.
“Xin lỗi nhé,” tôi mỉm , “thái độ của khiến tôi… không hài lòng cho lắm.”
Tôi cầm ly rượu trống không, chỉ về phía ta:
“Rót đầy ly cho tôi trước đã, rồi gì thì .”
Cố Văn Sinh hít sâu một hơi, gồng mình kiềm chế lửa giận.
Anh ta nắm chặt chai rượu, cúi người ngồi xổm trước mặt tôi, bắt đầu rót.
Đôi tay hơi run, đôi mắt thì gần như tóe lửa — toàn thân ta đang gào lên sự nhẫn nhịn đầy oán khí.
Tôi nâng ly rượu chỉ mới rót một nửa, ngửa đầu uống cạn sạch, rồi lại thản nhiên đưa tay ra, tiếp tục chờ ta phục vụ.
Đến khi tôi đã chếnh choáng men say, giọng khàn khàn mơ hồ, tôi bất ngờ nghiêng đầu hỏi:
“Cố Văn Sinh, đúng là… giống chó thật đấy. Tôi gì… cũng theo?”
Lời vừa dứt, ánh mắt Cố Văn Sinh lập tức trở nên dữ tợn, nghiến răng gằn giọng:
“Ái Thanh, đừng có quá đáng!”
Tôi bất chợt bật thành tiếng.
“Quá đáng?”
“Tôi cho mười triệu. Tôi đợi suốt năm năm. Năm năm trước nếu không có tôi, còn chạy không nổi khỏi thành phố này!”
“Giờ công thành danh toại trở về, việc đầu tiên là hủy bỏ hôn ước, quay sang cầu hôn một người khác. Giờ còn dám tôi, bảo tôi là quá đáng?”
Cố Văn Sinh cúi đầu, không lời nào.
Ánh mắt trốn tránh, như không thể đối diện với tôi.
Nhưng tôi không để ta thoát dễ như . Tôi lạnh, tiếp tục đâm thẳng vào nơi đau nhất:
“Nếu không có tôi, nghĩ mình có hôm nay à?”
“E là giờ này vẫn đang nằm đâu đó ở xó chợ, co ro trong con ngõ hẻm bẩn thỉu mà chờ bố thí thì đúng hơn!”
Cố Văn Sinh nghiến chặt răng hàm, cổ họng khản đặc, từng chữ bật ra như đè nén đến cực điểm:
“Chuyện đó… đã qua rồi. Cô đã nhận tiền, thì không nhắc lại nữa!”
Những ký ức đó, đối với ta, chính là vết nhơ lớn nhất đời.
Là bóng tối mà cả đời ta muốn chôn vùi dưới đáy.
Anh ta không muốn ai biết. Lại càng không muốn nó bị phơi bày.
Nên từ cái ngày ta chủ điều kiện với tôi, tôi đã hiểu — giữa tôi và ta, kiếp này, không còn khả năng .
Chúng tôi nhau rất lâu.
Cuối cùng, chính ta là người cúi mắt trước, cất giọng khàn đặc:
“Cô muốn sao… mới chịu đưa đoạn video đó cho tôi?”
Tôi cong môi, nở nụ lạnh như sương gió, ra câu cuối cùng:
“…”
Mấy ngày sau đó, tôi hoàn toàn không đoái hoài gì đến Cố Văn Sinh.
Chỉ chuyên tâm đóng vai một “nạn nhân” đáng thương, rồi mỗi ngày lại lên mạng kích nhẹ vài câu, châm chọc Bạch San San.
Không ngoài dự đoán, cộng đồng mạng bắt đầu đào lại mọi chuyện, có không ít người khẳng định: Bạch San San chính là “tiểu tam” xen vào mối quan hệ giữa tôi và Cố Văn Sinh.
Sự việc càng lúc càng leo thang.
Chưa bao lâu, Bạch San San quả nhiên không chịu nổi áp lực, chủ nhận lời phỏng vấn của báo chí.
Trên truyền hình, ta nước mắt giàn giụa, giọng run rẩy, vừa khóc vừa tôi ỷ thế hiếp người, bắt nạt phụ nữ yếu đuối như ta.
Thậm chí còn nhiều lần nhấn mạnh, sẽ không bao giờ từ bỏ Cố Văn Sinh.
“Tôi và Văn Sinh quen nhau khi ở nước ngoài, lúc đó ấy và Ái đã chia tay rồi, giữa họ không còn bất cứ mối quan hệ nào cả. Tình cảm giữa tôi và ấy là tự nguyện, tôi không phải người thứ ba!”
Cô ta vừa vừa đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào đến tội nghiệp.
Tôi xem đến đoạn tin đó mà còn không nhịn … lắc đầu thương thay cho ta.
Quả là diễn sâu.
Tin tức còn chưa kịp nguội thì điện thoại tôi đổ chuông — Cố Văn Sinh gọi tới.
Dù chỉ là giọng qua điện thoại, tôi vẫn nghe rõ từng tiếng phẫn nộ đè nén của ta:
“Ái Thanh, rốt cuộc còn muốn thế nào nữa?!”
“San San đã xin lỗi rồi, sao vẫn cố vu khống ấy trên mạng? Cô ấy không phải tiểu tam! Cũng không phải kẻ chen vào giữa chúng ta! Giữa tôi và sớm đã không còn cảm!”
Tôi lạnh nhạt ngắt lời, giọng đầy châm chọc:
“Vậy xem, năm năm trước, chúng ta có chính thức huỷ hôn không?”
“Và với Bạch San San là từ lúc nào bắt đầu dan díu với nhau?”
“Còn về chuyện có cảm hay không…”
“Chuyện đó là tôi , không phải !”
Lời tôi vừa dứt, Cố Văn Sinh im lặng hồi lâu mà không thốt nổi một câu phản bác.
Chỉ nghe một tiếng “rầm” rất nặng — chắc là ta đã đập mạnh điện thoại xuống đất.
Sau cuộc gọi bị cúp ngang đó, ngày hôm sau, một tin tức bất ngờ đã leo thẳng lên top hot search:
“Cố Văn Sinh ngoại , bội bạc vợ chưa cưới — Bạch San San bị tố là tiểu tam chen chân vào hôn ước!”
Ngay sau đó, Tập đoàn Cố thị liên tục bị người tiêu dùng tẩy chay, đánh giá tiêu cực tràn lan trên mạng.
Cố Văn Sinh bị cuốn vào khủng hoảng quan hệ công chúng, quay như chong chóng — hoàn toàn không còn thời gian để đối phó tôi nữa.
Cũng vào thời điểm đó, tôi quay về nhà cũ của họ Ái.
Vừa đặt lưng xuống ghế sofa trong phòng khách, Ái Dương — em trai tôi — đã liếc mắt tôi, nụ nhàn nhạt lộ rõ vẻ đắc ý:
“Dạo này chuyện của chị lên mạng rầm rộ thật đấy. Có khi chị bị mất chức cũng hay, chuyển sang hotgirl mạng chắc cũng kiếm khối tiền nhỉ?”
Tôi không đáp lại. Chỉ thong thả vắt chân lên gối, rồi từ trong túi rút ra một tờ giấy A4 dày đặc chữ, ném thẳng lên bàn trà trước mặt cậu ta.
Ái Dương cầm lấy xem qua, sắc mặt lập tức tái mét.
Ngay sau đó — soạt! — cậu ta giật tờ giấy xé vụn như phát điên.
“Toàn là bịa đặt! Sao chị lại có mấy thứ này?!”
Tôi nhướng mày, giọng nhẹ tênh:
“Cứ xé đi, mấy cái đó chỉ là bản sao thôi. Bản gốc tôi còn nhiều lắm.”
Ái Dương im lặng một lúc, rồi bỗng dưng quỳ sụp xuống trước mặt tôi, giọng run rẩy:
“Chị à, mấy chuyện này nhất định không thể để lộ ra ngoài … Không thì em sẽ ngồi tù mất! Chị không thể với em !”
Tờ giấy đó chứa toàn bộ hồ sơ phạm pháp mà Ái Dương đã ra trong thời gian qua — tham ô, rút ruột vốn, vi phạm quy định tài chính, đủ để hủy sạch tương lai của cậu ta.
Và những thứ này… là Cố Văn Sinh đưa cho tôi.
Bởi chỉ khi tôi “tranh đấu đến chết sống” với ta, thì cả nhà họ Ái mới tin: tôi và Cố Văn Sinh đã thật sự không thể vãn hồi.
Chúng tôi — đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Chính vì thế, Cố Văn Sinh mới dễ dàng lấy toàn bộ bằng chứng phạm tội từ tay Ái Dương.
Tôi chẳng lời dư thừa nào, một cước đá văng Ái Dương ngã lăn ra sàn.
Cậu ta không cam lòng, gắng gượng bò đến níu lấy gấu quần tôi, ánh mắt van xin:
“Chị ơi… chị là chị ruột của em mà, chị nhất định sẽ tha thứ cho em, đúng không?”
Tôi cúi đầu, cong môi nở nụ lạnh:
“Xin lỗi nhé. Chúng ta chỉ là chị em cùng cha khác mẹ — nghiêm túc mà , giữa tôi và cậu… còn có thù đấy!”
Ánh mắt tôi loé lên một tia sắc lạnh.
Không đến bao lâu sau, người của các cơ quan chức năng ập vào.
Tội danh trốn thuế, biển thủ, chiếm dụng vốn công… từng cái từng cái đổ xuống đầu Ái Dương, và cậu ta bị bắt ngay tại chỗ.
Bạn thấy sao?