Vị Hôn Phu Bao [...] – Chương 8

Chương 8

26

Hôm sau, tôi đặt vé máy bay về nhà.

Ba ngày sau là lễ truy điệu của Lục Minh Dạng.

Anh có danh tiếng khá lớn trong giới học thuật, nhiều giáo sư và chuyên gia từ khắp nơi đã đích thân tới để tiễn đoạn đường cuối.

Tất nhiên, truyền thông cũng không thể thiếu.

Anh chỉ vừa mới qua đời, mà trên mạng đã nhan nhản bài viết.

Có bài bàn về đóng góp học thuật.

Có bài về việc các sáng chế và bằng sáng chế của đã chuyển hóa thành bao nhiêu giá trị thực tế.

Cũng có người nhắc đến nghiên cứu cuối cùng mà thực hiện trước khi qua đời—

“Thật đáng tiếc.”

“Đã chôn vùi dang dở như .”

“Thành quả đó vốn có thể đem về lợi nhuận hàng chục, hàng trăm tỷ cơ mà.”

“Không biết chừng, các công ty sẽ tranh giành đến phát điên mất.”

“Ừ, chỉ tiếc là… nghe ngoài Lục Minh Dạng ra, chẳng ai có thể hoàn thiện .”

“Anh ấy không để lại một học trò nào sao?”

Những lời như , quá nhiều.

Ồn ào hỗn tạp.

Khi tôi đến nơi tổ chức lễ truy điệu, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy những tiếng bàn tán ấy.

Hôm đó tôi mặc một chiếc váy dài màu trắng, ẩn mình trong đám đông.

Ban đầu tôi chỉ muốn đứng từ xa, lặng lẽ tiễn biệt lần cuối.

Không ngờ vẫn bị phóng viên để ý đến—

Ai đó len lén đưa micro lại gần.

“Cô Tiêu.”

“Tôi vừa trông thấy Tổng giám đốc Thẩm Hoài Ý cũng có mặt.”

“Kể từ sau khi tuyên bố hủy hôn với ấy, chúng tôi đã nhiều lần tìm cách phỏng vấn phía nhà họ Thẩm.”

“Nhưng đội ngũ truyền thông của họ luôn phủ nhận chuyện này, rằng chỉ là hiểu lầm tạm thời.”

“Vậy nên tôi muốn xác nhận lại một lần nữa. Giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Thẩm, có phải thật sự đã ngừng hợp tác rồi không?”

Về phản hồi từ phía Thẩm Hoài Ý, thật ra tôi cũng có nghe vài lần.

Nhưng tôi luôn nghĩ, đó chỉ là chiêu trò giữ giá cổ phiếu của ta thôi.

Vả lại khoảng thời gian đó tôi đang bận xử lý vụ của Tiêu Kinh Văn, rồi xoay sở công ty.

Việc chất chồng, rối như tơ vò.

Tôi chẳng còn thời gian quan tâm.

Nên cứ tạm gác lại.

Cho đến giờ phút này, khi bị phóng viên bất ngờ gợi lại.

Tôi nhíu mày, vừa định lên tiếng—

Thì điện thoại rung lên một cái.

Tôi theo phản xạ cúi đầu .

Là tin nhắn từ Thẩm Hoài Ý.

“Cơ hội cuối cùng.”

“Tiếp tục hôn ước.”

“Hợp tác và nguồn vốn mà em cần vẫn có thể chuyển sang tên em.”

27

Tôi ngẩng đầu lên.

Xuyên qua đám đông, vừa là thấy ta ngay.

Vẻ mặt lạnh tanh, ra chiều chẳng quan tâm gì cả.

Chỉ là tay phải đang siết chặt lấy điện thoại, các ngón tay không ngừng co lại.

Đôi môi mím thành một đường thẳng.

Ánh mắt vừa chạm vào tôi, liền lập tức né sang hướng khác.

Tôi hiểu rõ ý trong dòng tin nhắn của ta.

Nếu tôi từ chối, thì sau này trên thương trường…

Nhà họ Thẩm không chỉ không giúp đỡ, có khi còn giở trò ngáng chân tôi.

Không sao cả.

Chẳng qua là con đường phía trước lại càng chông gai thêm một chút.

Tình cảnh hiện tại của tôi có thể sẽ khó khăn hơn nữa.

Nhưng hôm nay là ngày Lục Minh Dạng rời đi—

Tiêu Ninh.

Cậu đừng những chuyện trái với lòng mình nữa.

Tôi lắc đầu.

Mỉm với phóng viên:

“Tôi và Thẩm đã hủy hôn từ mấy tháng trước rồi.”

“Hợp tác giữa công ty tôi và Thẩm thị cũng không còn.”

“Về chuyện này, xin hãy lấy lời tôi chuẩn.”

Phóng viên “ồ” lên một tiếng, gật đầu xác nhận.

Sau đó lại như nhớ ra điều gì, bất chợt hỏi tiếp một câu chẳng đâu vào đâu:

“Hợp tác với Thẩm thị cũng chấm dứt rồi sao?”

“Nghe công ty hiện tại của đang gặp rất nhiều khó khăn trong việc vận hành, không biết tin đó có đúng không?”

Tôi lập tức nhíu mày.

Dù điều đó không hoàn toàn sai, tôi không thể thừa nhận trước mặt truyền thông.

Còn đang lo nghĩ xem phải từ chối khéo như thế nào, thì…

Một người quen bất ngờ xuất hiện ở đại sảnh.

Là Hạ Nguyệt.

28

Phải rằng—

Từ sau bữa tiệc hôm đó, khi Hạ Nguyệt tận mắt thấy Thẩm Hoài Ý ngoại , khóc nức nở xin lỗi tôi và sẽ thay đổi…

Đã mấy tháng rồi tôi chưa gặp lại ấy.

Bây giờ trông ấy như đã biến thành một con người hoàn toàn khác.

Không còn là sinh viên ngốc nghếch mặc váy trắng, đầu óc chỉ toàn nữa.

Trên mặt là cặp kính gọng mảnh, tóc cột đuôi ngựa cao.

Mặc áo sơ mi trắng, đi giày cao gót, toát lên vẻ điềm đạm, trí thức.

ngày xưa chỉ biết mơ mộng .

Giờ đã trở thành một người phụ nữ có thể tự mình đối diện với mọi thứ rồi.

Buổi truy điệu này là do trường đại học nơi Lục Minh Dạng công tác tổ chức.

có tiếng trong giới, nên sau đó còn có một buổi họp báo quy mô nhỏ.

Chủ yếu là đồng nghiệp và học trò của cùng nhau tưởng niệm, chia sẻ những câu chuyện về .

Tiến độ nghiên cứu cuối cùng mà để lại cũng sẽ nhóm nghiên cứu công bố sơ bộ.

Dù sao cũng có quá nhiều người quan tâm.

Ai cũng muốn biết liệu sau khi Lục Minh Dạng qua đời—

Dự án ấy còn có thể tiếp tục hay không.

Lúc này.

Hạ Nguyệt đứng ở vị trí chính giữa.

Là đại diện của phòng thí nghiệm Lục Minh Dạng.

Cô cầm tài liệu và bài phát biểu, đối diện toàn bộ giới truyền thông, chậm rãi mở lời:

“Tôi biết mọi người rất quan tâm đến kết quả của thí nghiệm cuối cùng mà thầy Lục đã thực hiện.”

“Và hôm nay, tôi xin rõ—”

“Mặc dù thầy Lục đã ra đi.”

“Nhưng công trình nghiên cứu này… sẽ không bị gián đoạn.”

“Chúng tôi đã hoàn thành mục tiêu của giai đoạn đầu.”

“Giai đoạn hai sẽ do tôi tiếp nhận.”

“Tôi tin rằng mình có đủ năng lực để cam kết — sẽ hoàn thành di nguyện của thầy Lục.”

“Đưa thành quả này ra mắt với thế giới.”

29

Cả hội trường bỗng im phăng phắc.

Qua vài phút, truyền thông dường như mới kịp phản ứng lại.

Một phóng viên giơ tay lên, đưa micro thật cao:

“Thật sự tự tin có thể hoàn thành sao?”

“Nghe công nghệ này có độ khó cực kỳ cao mà?”

Hạ Nguyệt gật đầu.

Cô ấy mỉm , trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ:

“Đúng .”

“Vì đây không chỉ là lý tưởng của thầy tôi, mà cũng là lý tưởng của tôi.”

“Truyền thừa… chẳng phải là như sao?”

Có người nhanh chóng nắm bắt vấn đề:

“Vậy nghĩa là, giai đoạn đầu đã thật sự hoàn thành rồi đúng không?”

“Theo chúng tôi biết, chỉ riêng việc thương mại hóa ở giai đoạn một thôi cũng đã có giá trị rất lớn.”

“Phòng thí nghiệm của các đã lựa chọn công ty nào để hợp tác chưa?”

Hạ Nguyệt chớp chớp mắt.

Không một chút do dự:

“Về việc này, cả tôi và thầy tôi chưa bao giờ nghĩ đến người khác.”

“Thầy từng điều may mắn nhất đời ông ấy là đã gặp Tiêu Ninh.”

“Và người tôi biết ơn nhất, là hai người.”

“Một là thầy giáo của tôi.”

“Hai là người đã kéo tôi ra khỏi sương mù, người chị của tôi — Tiêu Ninh.”

“Vậy thì, vì sao chúng tôi lại phải nghĩ đến người khác chứ?”

30

Những tin đồn như “đứt vốn”, “hủy hợp tác” dường như phút chốc đều tan biến.

Kể từ khi chúng tôi nắm thành quả nghiên cứu mới nhất của Lục Minh Dạng và Hạ Nguyệt, công ty bỗng chốc trở thành miếng bánh béo bở trong mắt giới đầu tư.

Bởi vì Hạ Nguyệt đã cam kết.

Đây sẽ không dừng lại ở giai đoạn đầu.

Mà sẽ tiếp tục đẩy đến cùng, cho đến khi hoàn toàn hoàn thiện.

Tất cả hợp tác trong tương lai sẽ đều là với công ty của chúng tôi.

Nói thật lòng.

Ban đầu tôi cũng không nghĩ bé ấy có thể đưa kết quả nghiên cứu đi xa đến thế.

Tốt quá rồi.

nhỏ cuối cùng cũng đã thực hiện tiềm năng của mình.

Cha mẹ của Lục Minh Dạng mất từ rất sớm.

Trùng hợp là mộ phần của họ ở khá gần chỗ mộ của Tiêu Mộng.

Tôi mang tro cốt của ấy, cũng chọn chôn ở nơi đó.

Về sau mỗi dịp cúng giỗ, đỡ bao nhiêu lần phải đi đi lại lại.

Thỉnh thoảng tôi mang hoa đến thăm họ, cũng hay gặp Hạ Nguyệt.

Cô ấy đến thăm thầy giáo của mình.

Tôi bận, ấy cũng bận.

Nên số lần gặp nhau không nhiều.

Nhưng mỗi lần gặp, chẳng bao giờ thấy xa cách.

Cô ấy khoác vai tôi, đầu tựa vào đầu tôi, cùng tôi ngắm hoàng hôn dưới chân núi.

Vừa tựa vừa kể:

“Chị à.”

“Em phát hiện ra, chỉ cần bản thân bận rộn là em chẳng còn tí hứng thú nào với đàn ông cả.”

“Hồi trước em sống chết vì là do… rảnh quá.”

Tôi bật .

“Thật à?”

“Nghe em , chị cũng thấy giống giống mình ghê.”

Cô ấy bật dậy, búng tay một cái rồi hôn chụt vào má tôi:

“Thật đó chị!”

“Hay là tụi mình sau này sống chung luôn đi?”

“Chị đừng coi thường học sinh giỏi như bọn em nhé, em nấu ăn cũng đỉnh lắm luôn, đợi chị thử món sườn chua ngọt của em!”

Ngoại truyện – Ngày mưa

1

Lần đầu tiên Tiêu Ninh gặp Lục Minh Dạng là vào một ngày mưa.

Hôm đó, vừa cãi nhau một trận lớn với Thẩm Hoài Ý.

Trước khi ra nước ngoài, và Thẩm Hoài Ý từng giống như thanh mai trúc mã.

Lúc đó, họ cùng nhau đi học, cùng nhau tan học.

Tiêu Ninh học giỏi hơn.

Thẩm Hoài Ý thường xuyên đến hỏi bài .

Hai bên gia đình cũng từng giỡn: “Hay là đính ước từ nhỏ đi cho rồi.”

Cho đến năm mười lăm tuổi.

Mẹ của Tiêu Ninh bắt gặp Tiêu Kinh Văn ngoại .

Bà quyết đoán ly hôn không do dự.

Cô đưa con ra nước ngoài.

Đến khi quay về, đã là mười năm sau.

Tâm trạng của Tiêu Ninh cũng đã không còn như xưa.

Cô hiểu rất rõ.

Tiêu Kinh Văn gọi về chẳng qua là vì thấy năng lực của , muốn về một con trâu cày giá rẻ, có chuyện thì đứng mũi chịu sào.

Ông ta bắt kết hôn với nhà họ Thẩm.

Cũng là vì mấy năm nay Tiêu gia ăn không thuận, thèm khát tài nguyên và tiền mặt từ nhà họ Thẩm.

Còn suy nghĩ của , căn bản không ai để tâm đến.

Nhưng điều mà không ngờ tới, là Thẩm Hoài Ý lại thay đổi đến .

Từ một học sinh bình thường, khá ổn, trở thành một công tử bột hư hỏng thứ thiệt.

Một lần nữa, khi hai người vì một trong quán bar mà cãi nhau.

Thẩm Hoài Ý lạnh.

Trực tiếp đuổi đi.

“Chẳng phải chỉ là hắt một ly rượu lên người ta thôi sao?”

“Bảo ta cởi vài món đồ, ta không muốn chắc?”

“Tiêu Ninh.”

“Giờ lại nhớ ra là muốn quản tôi rồi à?”

“Hồi trước thì sao?”

“Lúc bỏ tôi lại, một mình đi nước ngoài thì nghĩ gì?”

Tiêu Ninh nhíu mày.

Một câu cũng chẳng thốt ra .

Ngay giây phút đó, biết rồi — Thẩm Hoài Ý, hết thuốc chữa.

Rõ ràng bên trong đã mục ruỗng từ lâu, mà cứ phải kéo người khác vào vũng bùn cùng mình.

Thay vì tiếp tục dây dưa với người như thế.

Chi bằng mặc kệ ta, tự sinh tự diệt cho xong.

2

Tối hôm đó, lập tức đề nghị với Tiêu Kinh Văn việc hủy hôn.

Không cần nghĩ cũng biết ông ta sẽ không đồng ý.

Dù sao thì nhà họ Thẩm cũng là chỗ dựa béo bở, sao ông ta có thể buông tay?

Tiêu Ninh lái xe rời khỏi căn biệt thự cũ.

Cô lái vô định, không biết đi đâu, cuối cùng lại ghé thăm mộ Tiêu Mộng.

Cô ngồi đó, trò chuyện với em rất lâu.

Cô tự với mình:

Hãy cố thêm chút nữa.

Chờ đến khi tìm bằng chứng về những việc dơ bẩn của lũ khốn đó.

Sẽ lật tung tất cả.

Không chừa lại gì cả.

Hôm đó trời mưa rất to.

Cô vốn đã thấy không khỏe, mà vẫn ngồi dưới mưa quá lâu.

Lúc đứng dậy, đầu óc choáng váng, rồi ngất lịm đi.

Lúc tỉnh lại, đang nằm trong bệnh viện.

Bên cạnh là một thanh niên có gương mặt sáng sủa, nghiêm nghị.

Anh ta ôm chiếc laptop, đang gõ lách cách không ngừng.

Có lẽ vì nghe thấy tiếng , ta quay đầu .

Khi thấy tỉnh lại, lập tức gọi bác sĩ, vừa hỏi:

“Người nhà đâu? Tôi gọi cho họ nhé.”

“Cô đúng là… rõ ràng sức khỏe đã yếu, còn đi viếng mộ dưới trời mưa.”

“Nếu không phải bố mẹ tôi cũng chôn ở gần đó, cờ thấy , thì nguy hiểm rồi biết không?”

Người nhà?

Tiêu Ninh nghĩ, còn người thân sao?

Em đã mất từ lâu.

Mẹ cũng qua đời vì bệnh cách đây hai năm.

Giờ đây, chỉ còn lại chính mình.

Cô lắc đầu, lấy điện thoại ra, định chuyển khoản tiền viện phí cho chàng trai đó, rồi bảo ta về.

Không ngờ…

Mấy ngày sau, ta vẫn tới.

Vẫn ôm theo chiếc laptop ấy.

“Thôi, tôi cũng đâu còn người thân.”

“Cô ốm đau mà chẳng ai chăm, tôi ở lại với .”

— Và cứ như , Tiêu Ninh quen biết Lục Minh Dạng.

Thật ra chỉ cần ba ngày là có thể xuất viện.

Nhưng không hiểu sao lại nằm viện đến một tuần.

Ngày xuất viện cuối cùng, chiếc áo len xù lông và chiếc máy tính nội địa đã dùng cả 5-6 năm của Lục Minh Dạng.

Cô chần chừ hỏi:

“Tôi thấy trên sổ tay của có logo của Đại học thành phố.”

“Anh việc ở đó à?”

“Phòng thí nghiệm các … có cần đầu tư không?”

Tiêu Ninh xua tay:

“Đừng nghĩ gì nhiều, tôi chỉ là có chút tiền rảnh, không biết nên gì thôi.”

Về sau, Tiêu Ninh không biết bao nhiêu lần nghĩ lại.

Có lẽ…

Ngay từ khi đó, đã bắt đầu thích Lục Minh Dạng rồi.

Chỉ tiếc là…

Tình cảm ấy, cho đến khi ra đi, vẫn chưa từng ra.

Có lẽ…

Đó sẽ là điều tiếc nuối nhất trong đời .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...