23
Thẩm Hoài Ý tôi thật sâu.
Cười lạnh một tiếng, rồi rời đi thẳng thừng.
Không trách ta chắc chắn rằng tôi không dám hủy hôn.
Đổi lại là bất kỳ ai, cũng chẳng thể tin con lớn của nhà họ Tiêu lại dám bỏ qua lợi ích gia tộc, ra chuyện “nghịch đạo” như thế.
Nhưng ngay tối hôm đó, tôi đã tát vào mặt tất cả.
Tôi gửi một bức thư tay dài, ký tên chính mình đến khắp các cơ quan truyền thông.
Trong thư, tôi liệt kê chi tiết toàn bộ những chuyện mờ ám của cha và mẹ kế trong suốt những năm qua: biển thủ công quỹ, trốn thuế, hoạt ở vùng xám…
Tôi còn đính kèm đầy đủ bằng chứng phía sau.
Chuyện này lập tức rúng cả giới kinh doanh.
Điện thoại tôi gần như bị gọi cháy máy, sau cùng tôi đành để chế độ im lặng, chẳng buồn nghe ai nữa.
Bạn thân của tôi chạy đến căn hộ riêng đứng tên tôi, ở cùng tôi cả đêm.
Một mặt giúp tôi lên kế hoạch, mặt khác cố gắng dò tin từ các đối thủ cạnh tranh.
Càng dò, sắc mặt ấy càng lo lắng.
“A Ninh, tớ thật nhé, cậu vẫn hơi bốc đồng rồi.”
“Cha cậu hồi đó nhất quyết giành quyền nuôi em cậu, lại không đoái hoài gì, để mặc con bé bị bắt nạt. Chuyện đó đúng là sai.”
“Nhưng giờ mà báo thù, chỉ khiến cả hai bên cùng tổn thất thôi!”
Cô ấy khoanh tay đi tới đi lui, vừa bước vừa đếm bằng ngón tay:
“Bây giờ cậu chưa có thế lực riêng, vừa rời khỏi nhà họ Tiêu, lập công ty mới, chắc chắn sẽ bị nhắm vào.”
“Bạn bè của cha cậu sẽ ghét cậu vì ‘đại nghĩa diệt thân’, tố cáo chính cha ruột của mình.”
“Còn kẻ thù của nhà họ Tiêu thì nghĩ dù sao cậu cũng là con trưởng của Tiêu Kinh Văn, liền tranh thủ dìm chết cậu luôn.”
“Cậu lấy gì để đối đầu với đám cáo già đó?”
…
Tôi tựa lưng vào giường, uống một ngụm cà phê đen đậm đặc.
Rồi khẽ nhắm mắt lại.
Ừ.
Dù sao tôi cũng đâu có định toàn thân rút lui an toàn.
Cho dù có rơi xuống vực…
Thì đã sao?
24
Sáng hôm sau, tin tức Chủ tịch Tiêu Kinh Văn của Tiêu thị cùng vợ hai bị bắt giữ vì liên quan đến nhiều tội danh kinh tế đã leo lên trang nhất khắp nơi.
Trước khi bị bắt, ông ta còn dành thời gian gọi cho tôi một cuộc điện thoại.
Dĩ nhiên không phải để tạm biệt con .
Mà là dùng những lời lẽ độc địa nhất để mắng chửi tôi một trận.
Vốn dĩ—
Ông ta gọi tôi quay về cũng chỉ vì công ty không xoay xở nổi, còn đứa con trai thì vô dụng, mới muốn biến tôi thành một “trâu bò lao ” miễn phí dễ sai khiến.
“Nếu biết mày là loại súc sinh này, tao đã bóp chết mày từ lúc mới sinh rồi!”
“Mày tưởng tao sụp đổ thì mày lợi hả?”
“Tao thấy mày điên rồi!”
“Tao là Tiêu Kinh Văn vẫn còn bè, còn mối quan hệ. Dù tao có chết thì cũng phải kéo mày chết theo!”
…
Tôi biết ông ta không quá.
Cũng biết phân tích của thân là đúng.
Sau khi tách khỏi Tiêu thị, tôi tự lập công ty riêng.
Nhưng công ty tôi gần như bị giới kinh doanh lập hoàn toàn—
Vốn dĩ tôi ở nước ngoài nhiều năm, không có nhiều mối quan hệ sâu rộng trong nước.
Cộng thêm chuyện tố cáo cha ruột, theo quan niệm truyền thống, chuyện này là điều khó chấp nhận.
Một thời gian dài, công ty rơi vào cảnh gần như chạm đáy.
Để huy vốn, tôi tìm gặp rất nhiều nhà đầu tư.
Phần lớn đều tránh mặt, không chịu gặp.
Những người tử tế thì cũng chịu ngồi xuống xem bản kế hoạch kinh doanh của tôi.
Rồi lại khẽ lắc đầu từ chối.
“Không phải tôi không muốn giúp đâu, Tiêu Ninh.”
“Ý tưởng rất hay.”
“Nhưng thật thì, với cách của giới kinh doanh hiện tại về … nếu muốn gọi vốn đầu tư, e là phải có công nghệ cốt lõi thật sự.”
“Nếu không đảm bảo lợi nhuận tuyệt đối, chắc chẳng ai dám dấn thân vào vũng nước đục này đâu.”
Tôi rất biết ơn nhà đầu tư này vì đã thẳng với tôi những điều đó.
Dù không rót vốn cho tôi, ít nhất cũng giúp tôi nhận ra bản thân còn thiếu gì.
Nhưng mà, tiền đã khó tìm…
Công nghệ thì có dễ tìm không?
Tôi bắt đầu tham dự một số hội nghị học thuật tiên tiến, hy vọng có thể tìm vài ý tưởng từ những bài nghiên cứu mới có thể áp dụng vào thực tế, rồi thảo luận khả năng hợp tác phát triển.
Quy trình thì rất rườm rà, hiệu quả lại cực kỳ chậm.
Hai tháng sau.
Tôi có chuyến công tác xuống phía Nam, tiện thể tham gia một diễn đàn tương tự.
Khi đang trò chuyện cùng một giáo sư già, giữa chừng ông bỗng dừng lại.
Có vẻ như vừa nhận tin nhắn quan trọng trên điện thoại.
Ông cầm máy lên, chằm chằm màn hình rất lâu.
Cuối cùng mới ngẩng đầu lên, thở dài tôi.
“Xin lỗi , Tiêu.”
“Vừa nãy tôi nhận tin… giới học thuật chúng tôi vừa mất đi một người trẻ rất có tiềm năng, thành tựu cũng rất xuất sắc.”
“Ban đầu, cậu ấy xem là gương mặt dẫn đầu cho thế hệ mới trong ngành.”
“Lục Minh Dạng.”
“Cô đã từng nghe qua chưa?”
Vị giáo sư lắc đầu.
“Nghe bệnh chuyển biến xấu trong vài ngày gần đây.”
Sao lại có thể như ?
Rõ ràng chẩn đoán trước đó rằng ấy vẫn còn vài tháng nữa mà…
Tôi cầm điện thoại lên, định gọi cho bệnh viện, tay lại run đến mức không nhấn nổi nút.
Ngay lúc đó, lại có một cuộc gọi không đúng lúc ập tới.
Tôi lỡ tay nhấn nhầm và bắt máy.
Là Thẩm Hoài Ý.
Giọng của ta vẫn lười nhác như thường, như thể quên sạch lần cuối chúng tôi cãi vã ra sao.
“Nghe từ khi nhà họ Tiêu sụp đổ, hình của cũng không khá gì hơn nhỉ?”
“Dòng tiền gần như cạn kiệt, công ty không xoay xở nổi, đúng không?”
“Tiêu Ninh.”
“Tôi nhớ trước giờ đâu phải người bốc đồng như .”
Anh ta dừng một chút, rồi như bật khẽ.
“Sao không tới tìm tôi?”
“Chỉ cần một câu thôi.”
“Chuyện đính hôn của chúng ta vẫn có thể tiếp tục, đầu tư của nhà họ Thẩm cho Tiêu thị, các hợp đồng… tôi có thể chuyển sang tên .”
“Không có gì thay đổi cả—”
Ngay lúc đó.
Tôi trực tiếp cắt ngang lời Thẩm Hoài Ý.
“Thôi khỏi.”
“Cảm ơn vì lời đề nghị, tôi thật sự không còn hứng thú với nữa.”
“Bây giờ tôi đã thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Tiêu rồi, chuyện kết hôn — tôi muốn tự mình quyết định.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng là điện thoại mất sóng.
Cuối cùng, một giọng trầm thấp, lạnh lẽo vang lên.
Giọng ta rất tệ, như đang đè nén một cơn tức giận lớn.
“Vậy quan tâm đến ai?”
“Lục Minh Dạng à?”
“Lục Minh Dạng chết rồi, đã chết rồi!”
“Người chết không giúp ! Người chết cũng không thể bên suốt đời!”
25
Tôi dứt khoát cúp máy.
Khóa màn hình, ném điện thoại sang một bên.
Đúng .
Lục Minh Dạng đã chết rồi.
Người luôn thấu hiểu mọi điều tôi , luôn sẵn sàng ủng hộ tôi — đã không còn trên cõi đời này nữa.
Cuộc họp kết thúc, tôi một mình ngồi lại trong sảnh hội nghị.
Trời đã sập tối.
Tôi ngồi trước khung cửa kính, bỗng dưng nhớ lại quãng thời gian vừa quen biết Lục Minh Dạng.
Anh ấy ngày nào cũng dậy sớm về muộn, sống trong phòng thí nghiệm.
Nói rằng mơ ước của mình là tạo ra một thành tựu khoa học có thể thay đổi cục diện thế giới.
Sau đó, ấy quay sang hỏi tôi:
“Thế còn em thì sao?”
“A Ninh?”
Tôi à?
Lúc đó tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho em mình.
Ít nhất khiến Tiêu Kinh Văn và vợ mới của ông ta sống không yên ổn.
Nhưng Lục Minh Dạng đã lắc đầu.
Anh :
“Không.”
“Không phải vì em em, mà là vì chính em.”
Tôi chống cằm, chớp mắt.
Buột miệng :
“Vậy thì em muốn kiếm thật nhiều tiền, có một công ty của riêng mình, sau này gì cũng không cần cúi đầu nghe ai cả.”
…
Nhưng giờ thì sao?
Thành quả khoa học của Lục Minh Dạng chưa kịp công bố.
Công ty của tôi vẫn đang gồng mình chống đỡ áp lực khắp nơi.
Cả hai chúng tôi… đều càng lúc càng rời xa giấc mơ của mình.
Bạn thấy sao?