10
Chiều hôm đó sau buổi họp, tôi lái xe từ công ty đến bệnh viện.
Đi thẳng lên phòng bệnh VIP tầng cao nhất.
Đẩy cửa bước vào, Lục Minh Dạng mặc đồ bệnh nhân màu xanh lam, tay trái đang truyền dịch, tay phải vẫn gõ gì đó trên laptop.
Nghe thấy tiếng .
Anh ấy ngẩng lên tôi, mỉm , mắt cong cong:
“Tiêu Ninh.”
“Em đến rồi à. Đã gặp học trò của chưa?”
“Thế nào? Em có thể giúp thuyết phục ấy không?”
Tôi gật đầu, treo túi xách lên.
Tôi và Lục Minh Dạng quen nhau khi còn ở nước ngoài. Sau khi mẹ tôi mất, ấy cũng theo tôi về nước.
Anh biết chuyện tôi kết hôn thương mại, từng khuyên tôi rằng Thẩm Hoài Ý không đáng để gửi gắm cả đời, hà tất phải dính vào rắc rối như .
Cho đến khi phát hiện mình mắc bệnh nan y.
Chỉ còn vài tháng để sống.
Anh không còn khuyên nữa, chỉ dốc toàn lực vào công việc.
Ngay cả khi đến bệnh viện theo lịch, vẫn ôm máy tính, tra cứu dữ liệu không ngừng nghỉ.
Tôi ngồi xuống mép giường, gọt cho một quả táo, đưa qua.
“Ừ, có thuyết phục hay không thì chưa chắc.”
“Cô ấy thật sự giỏi đến sao?”
Lục Minh Dạng gật đầu.
“Trong số các sinh viên của , ấy là người có năng khiếu nhất.”
“Dữ liệu của đề tài nghiên cứu hiện tại gần như đều do ấy tổng hợp. Nếu mất đi, người duy nhất có thể tiếp quản là ấy.”
“Nhưng Hạ Nguyệt đã nghỉ phòng thí nghiệm hơn một tháng nay rồi.”
“Ban đầu tưởng ấy có vấn đề sức khỏe, tính nhờ người quen hỏi bác sĩ xem sao… sau mới biết ấy đang .”
“Cô ấy chạy đến với rằng, trai ấy cho rằng học hành không có ích, thà ở biệt thự chăm sóc ta còn hơn. Dù sao sau này cũng sẽ kiếm việc cho ấy.”
“Cô ấy cảm thấy chỉ cần lấy bằng tốt nghiệp là đủ, nghiên cứu tiếp gì nữa.”
“Nếu đó là lựa chọn cá nhân của ấy thì cũng chẳng có quyền can thiệp.”
“Nhưng rồi cờ phát hiện—người đàn ông mà ấy miêu tả là tốt vô cùng ấy…”
“Chính là vị hôn phu đào hoa, đa của em.”
11
Trước đây, Lục Minh Dạng từng kể với tôi về dự án nghiên cứu hiện tại của .
Nó có giá trị rất lớn, nếu hoàn thành và thương mại hóa thì lợi nhuận tính bằng hàng chục tỷ.
Không chỉ giúp doanh nghiệp kiếm tiền—
Thậm chí, nghiên cứu này còn có khả năng thay đổi tương lai của một lĩnh vực nào đó trên thế giới.
Có lẽ đến chính Hạ Nguyệt cũng chưa nhận ra năng lực và giá trị của mình.
Thay vì lãng phí thời gian cho một tên công tử bột chỉ có bề ngoài hào nhoáng, thì chi bằng hãy học cách lại chính bản thân mình.
Ba ngày sau.
Hạ Nguyệt gọi lại cho tôi.
Lần này giọng ấy lễ phép hơn rất nhiều, nhẹ nhàng dịu dàng:
“Giám đốc Tiêu.”
“Tôi đã liên hệ với bác sĩ mà chị giới thiệu rồi.”
“Tôi muốn cảm ơn chị trực tiếp, có thể mời chị một bữa cơm không ạ?”
Tôi xem qua lịch việc, vừa hay tối đó rảnh.
“Không cần em mời.”
“Qua công ty đi, chị dẫn em đi ăn.”
12
Tôi bảo trợ lý đặt một nhà hàng khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố, tầng cao nhất có sân thượng ngắm cảnh.
Trên đường lái xe đưa Hạ Nguyệt đến đó, ấy bỗng tỏ ra có chút ngây ngô và lúng túng, rụt rè đi theo sau tôi, chăm lật từng trang thực đơn.
Không còn nhiều như trước nữa.
Tôi chống cằm, lặng lẽ ấy.
“Muốn ăn gì thì cứ gọi đi.”
Hạ Nguyệt ngẩng đầu lên, xoa xoa tay.
Có vẻ hơi ngại.
“Nhưng đồ ở đây đắt quá…”
Lần này đến lượt tôi bật .
“Thẩm Hoài Ý thật sự chưa từng dẫn em đi ăn cái gì ra hồn à?”
“Không sao đâu, đừng tiếc tiền của chị.”
“Chỉ cần em thích, chị sẽ vui.”
Đôi mắt Hạ Nguyệt mở to, ánh mắt như không tin nổi, có phần ngỡ ngàng và .
Dường như đây là lần đầu tiên ấy nghe những lời như .
Hôm đó, chúng tôi trò chuyện rất nhiều.
Nói về sức khỏe của ấy.
Thì ra bệnh tim của Hạ Nguyệt là bệnh di truyền, thông thường sẽ phát tác khi bước vào tuổi trung niên.
Nhờ sắp xếp bác sĩ sớm, chuẩn bị kỹ càng thì về cơ bản sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Bảo sao Thẩm Hoài Ý chẳng buồn quan tâm.
Anh ta biết rõ đây chỉ là chơi bời, không đi đến đâu, nên chút công sức cũng chẳng muốn bỏ ra.
Chúng tôi cũng đến chuyện học hành của ấy.
Cô này đúng là học bá.
Thi cử lúc nào cũng đứng đầu, đặc biệt là môn toán và khoa học tự nhiên, điểm cực cao.
Tôi hỏi :
“Vậy em thực sự định từ bỏ việc học lên cao chỉ vì ta sao?”
Hạ Nguyệt còn chưa trả lời.
Thì có người gọi tên tôi.
Tôi ngẩng đầu lên.
Là một người của Thẩm Hoài Ý.
Bạn thấy sao?