Vị hôn phu của tôi nuôi một sinh viên đại học bên ngoài, cuối cùng ta cũng đến trước mặt tôi.
Cô ta nước mắt lưng tròng, khóc đẹp như trong phim.
“Chúng tôi nhau.”
“Dù chị dùng cách gì cũng không thể ép tôi rời xa ấy!”
Tôi gật đầu, ừ một tiếng.
“Được. Tôi muốn hỏi một chuyện.”
“Làm sao em chắc rằng em và ta thật sự nhau?”
1
Khi Hạ Nguyệt tìm đến, tôi vừa kết thúc một cuộc họp video.
Trợ lý thu dọn xong tài liệu, rồi bình tĩnh hỏi:
“Giám đốc Tiêu.”
“Có một nữ sinh đại học đang loạn ở đây, là người bên cạnh giám đốc Thẩm. Chúng ta có cần gọi bảo vệ đưa ta ra không ạ?”
Đây không phải là lần đầu tiên người bé nhỏ của Thẩm Hoài Ý tìm tới.
Chúng tôi là hôn nhân thương mại.
Không có cảm, tài sản thì ràng buộc vô cùng phức tạp.
Các dự án hợp tác dưới tay hai bên lên tới hàng trăm triệu.
Trước đây, những ong ong én én của ta đến phiền, tôi đều không bận tâm.
Mỗi lần đều giao cho bộ phận bảo vệ xử lý là xong.
Trợ lý cũng đã quá quen với những chuyện thế này.
Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.
Tôi cúi đầu lật xem sơ yếu lý lịch của đó.
Ngẩng lên, tôi mỉm ánh mắt ngạc nhiên của trợ lý.
“Không cần.”
“Cho ấy vào.”
2
Đại học danh tiếng, điểm thi đại học thuộc top 20 toàn tỉnh.
Ngành học mới nổi, học bổng cấp quốc gia.
Không lâu trước còn đăng một bài luận văn trên tạp chí, giới chuyên môn ý.
Tôi vừa xem xong hồ sơ của tên Hạ Nguyệt, thì ta đã hấp tấp bước vào phòng.
Phải là… rất xinh đẹp.
Mặc váy trắng, dáng người cao gầy, mắt to, buộc tóc đuôi ngựa cao.
Đừng là Thẩm Hoài Ý – một người chẳng có mấy nghị lực.
Ngay cả tôi cũng có chút xiêu lòng trước gương mặt này.
Điểm duy nhất hơi tiếc là kiểu trang điểm không hợp.
Rõ ràng là kiểu người có khí chất trí thức, chững chạc.
Vậy mà lại trang điểm kiểu “bạch liên hoa” ngây thơ vô .
Thôi thì…
Dù sao cũng chỉ là một sinh viên đại học.
Chưa trải đời, thiếu suy nghĩ, cũng là điều dễ hiểu.
Khi thấy tôi,
Chẳng bao lâu sau, Hạ Nguyệt đã bày hết con bài ra.
Đối mặt tôi, vừa khóc vừa tố cáo:
“Cô Tiêu, là liên lạc với thầy hướng dẫn của tôi đúng không?”
“Thầy ấy biết chuyện tôi với Thẩm xong thì lập tức báo cáo lên trường, cầu xử lý nghiêm khắc.”
“Hôm nay tôi đến đây là muốn rõ với .”
“Nếu muốn tranh giành Thẩm với tôi, thì cứ cạnh tranh công bằng đi!”
“Cô xem thường tôi rồi.”
“Học hành thì sao chứ? Dù có bị đuổi học, tôi cũng không từ bỏ ấy!”
“Tôi và ấy là thật lòng nhau! Dù dùng cách gì, cũng không thể ép tôi rời khỏi ấy!”
3
Rất bình thường.
Phụ nữ đang lúc nào cũng nghĩ rằng, trên đời này chẳng có gì quan trọng hơn .
Tôi chống cằm, đang liên tục lau nước mắt, gật đầu.
“Nhưng mà, Hạ.”
“Tôi muốn hỏi một câu… Làm sao chắc rằng mình và ta thật sự nhau?”
Hạ Nguyệt hình như bị câu hỏi của tôi cho sững người.
Tình là một thứ khó đo đếm, không thể đưa ra kết quả chính xác như công thức hay mô hình.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, ấy vẫn nghiêm túc trả lời:
“Chúng tôi nhau.”
“Bởi vì ấy bất chấp thân phận tổng giám đốc, vẫn dẫn tôi ra sau trường ăn hàng rong sau mỗi cuộc họp.”
“Vì tôi mà chấp nhận nguy cơ bị gia đình phát hiện, lén bỏ tiệc tối để mừng sinh nhật tôi.”
“Bình thường thì nghiêm túc cứng nhắc, lại cùng tôi đua xe, đánh quyền, lặn biển…”
“Nếu không phải là thì là gì chứ?”
Tôi chớp mắt.
Ngả người ra sau, tựa vào chiếc ghế giám đốc rộng rãi của mình.
“Đó gọi là sao?”
“Cô Hạ, xin lỗi, tôi không đồng .”
Tôi suýt bật .
“Cô từng nghe câu này chưa?”
“Đàn ông ở đâu, thì tiền của họ ở đó.”
“Mạo muội hỏi một câu: Thẩm Hoài Ý đã từng đầu tư bao nhiêu tiền cho ?”
4
Hạ Nguyệt nhíu mày, cảnh giác tôi.
Rõ ràng…
Cô ấy không muốn trả lời câu hỏi khá khó chịu này.
Tôi mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp đóng gói tinh xảo, mở ra ngay trước mặt ấy.
Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, kèm theo giấy chứng nhận kiểm định.
Từ nhà đấu giá ở Hồng Kông.
Giá giao dịch: bảy triệu.
Tôi chỉ vào sợi dây chuyền, giọng điệu bình thản.
“Đây là thứ ta gửi tôi vào tuần trước.”
“Cô nghĩ, ta tôi không?”
“Những món thế này còn rất nhiều.”
“Chúng tôi thậm chí cả tháng không gặp mặt một lần, theo tôi đoán, với người mà ta gọi là ‘ đích thực’ như —”
“Tiền tiêu trên người chắc không quá năm mươi nghìn.”
Mặt Hạ Nguyệt đỏ bừng.
Cô ta tức giận, nghiến răng nghiến lợi tôi.
Mãi mới mở miệng, từng từ đều dằn mạnh:
“Tôi biết hai người là hôn nhân thương mại.”
“Chị chẳng phải chỉ muốn chứng minh rằng ấy không tôi, không tốt với tôi thôi sao?”
“Tôi cho chị biết, đừng phí công vô ích, chúng tôi là đích thực, và thì không cần tiền bạc để chứng minh…”
Tôi ngắt lời ấy.
Lắc đầu.
“Cô sai rồi.”
“Tôi chỉ muốn rằng, đừng xem nhẹ bản thân như thế. Thế giới này còn có người có thể đối xử với tốt hơn Thẩm Hoài Ý rất nhiều.”
Hạ Nguyệt sững sờ.
Theo phản xạ hỏi lại: “Gì cơ?”
Tôi đưa cho ấy một phong bì.
“Bên trong có một số điện thoại, là liên hệ của bác sĩ tim mạch hàng đầu quốc gia.”
“Còn có mười vạn tệ, đủ để chi trả tiền thuốc men và giường bệnh.”
“Tôi biết sức khỏe không tốt, mà Thẩm Hoài Ý cứ luôn lấy lý do bác sĩ nổi tiếng phải đợi mới đặt lịch.”
“Cô không dám thúc giục, chỉ biết chờ đợi.”
“Không sao cả.”
“Chị sẽ giúp em.”
5
Hạ Nguyệt im lặng một lúc lâu.
Trên gương mặt hiện lên vô số cảm : giằng xé, bối rối, nghi hoặc, khó hiểu.
“Chị thế này… là muốn tôi chủ rời bỏ ấy đúng không?”
Tôi lắc đầu.
“Không.”
“Không có bất kỳ điều kiện đi kèm nào cả.”
Vẻ do dự trên mặt Hạ Nguyệt lại càng rõ rệt hơn.
Cô ấy siết chặt phong bì, vừa lòng vừa không dám tin.
Một lúc sau, cắn môi dưới, ngập ngừng liếc tôi.
Ho nhẹ hai tiếng, ấp úng hỏi:
“Giám đốc Tiêu, chị… chị không thích con , đúng không ạ?”
Lần này đến lượt tôi bật .
“Yên tâm.”
“Tôi có người đàn ông mình thích.”
Sau khi Hạ Nguyệt rời đi, trợ lý của tôi gõ cửa, cầm theo một tập hợp đồng thương mại bước vào.
Cô ấy theo tôi từ lúc mới ra trường, gần như là cánh tay phải rồi.
Đợi tôi ký xong, ấy thu lại tài liệu.
Ánh mắt tò mò tôi.
“Giám đốc Tiêu, đó có gì đặc biệt sao?”
“Trước giờ chị chưa từng quan tâm đến mấy tin đồn của giám đốc Thẩm, sao hôm nay lại cho phép ấy vào gặp?”
…
Tôi tựa vào ghế.
Một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Tiểu Lâm.”
“Em biết tôi có một em tên là Tiêu Mộng không?”
Bạn thấy sao?