6.
Hôm đó, là ngày hai bên gia đình bàn chuyện cưới hỏi.
Như thường lệ, gia đình sẽ đến N thành gặp nhà tôi.
Tô Triệt , ba không đến , đang ở viện điều dưỡng.
Bà nội tôi chỉ hiền: “Tô Triệt đến là rồi.”
Bà cụ vui vẻ tất bật cả buổi sáng,
Quét dọn nhà cửa từ trong ra ngoài sạch bong kin kít.
Nấu một bàn tiệc đầy ắp như đón Tết.
Thậm chí đến con chó trong nhà cũng bà tắm gội, xịt thơm thơm.
Sợ nhà chỉ có tôi và bà, trông hơi vắng vẻ,
Bà còn gọi thêm mấy người hàng xóm thân thiết đến ngồi cho vui.
Cả bàn tiệc chật kín người.
Thế , Tô Triệt lại nhắn:
“Có việc gấp, sẽ đến muộn một chút.”
Tôi biết ta luôn đúng giờ. Nếu không phải việc thật sự quan trọng, ta sẽ không thất hẹn.
Từ 11 giờ rưỡi, tôi ngồi đợi đến 3 giờ rưỡi.
Các món ăn nguội lạnh từ lâu.
Anh ta vẫn không xuất hiện.
Sau khi khách khứa đã về hết,
Bà nội mới buông nụ gượng gạo, thở dài :
“Cháu à… Nó không định cưới cháu nữa phải không?”
Ngay lúc ấy, Tô Triệt mới vội vàng đến.
Anh ta hạ giọng :
“Xin lỗi, vừa rồi vào viện.”
Tôi cứ ngỡ là có chuyện gì với ba , nên cũng không hỏi thêm.
Cho đến hôm sau, khi tôi vô lướt mạng xã hội,
Nhìn thấy một bài đăng của Liễu Điệp vào đúng khoảng thời gian hôm qua.
“Đau dạ dày muốn chết… May mà có người ở bên.”
Tấm ảnh là góc nghiêng của người đàn ông ngồi ghế lái — chính là Tô Triệt.
Hôm sau, tôi đối chất với ta.
Tô Triệt thản nhiên vừa lật tạp chí vừa đáp:
“Gia đình Tiểu Điệp ở nước ngoài, không chăm thì ai chăm?”
Anh ta còn xoa đầu tôi như dỗ dành trẻ con:
“Cô ấy mới 22 tuổi, còn nhỏ, có chút bướng bỉnh không có ác ý gì đâu. Em nhường nhịn ấy chút đi.”
Tôi , giọng nghẹn lại:
“Nhưng… hôm qua bà nội em đã chuẩn bị cả buổi, chờ nguyên buổi chiều…”
Tô Triệt ngắt lời tôi:
“Chỉ là một bữa cơm thôi mà, hôm nào ăn chẳng ? Cần gì phải quá lên như ?”
Nhưng… một bữa cơm để hai bên gia đình bàn chuyện cưới hỏi, sao có thể chỉ là “ăn một bữa” đơn giản?
Thấy sắc mặt tôi không tốt, Tô Triệt mới dịu giọng lại:
“Nhiều nhất là nửa năm nữa, chờ mẹ nuôi về nước, sẽ không quản chuyện của ấy nữa, chưa?”
Tôi từng thật lòng tin rằng, Liễu Điệp chỉ đơn thuần ỷ lại vào ấy, giống như em nũng nịu với trai.
Tô Triệt trước giờ luôn biết giữ mình, cũng rất rõ ràng trong chuyện nam nữ.
Cho đến hôm chúng tôi định đi đăng ký kết hôn.
Vừa bước vào cổng cơ quan, Tô Triệt đột ngột kéo tôi quay ngược lại, sắc mặt căng thẳng:
“Tiểu Điệp ngất ở trường, đang đưa đến bệnh viện.”
Tôi cùng ta đến viện.
Bác sĩ chỉ là say nắng, không nghiêm trọng, về nhà nghỉ ngơi là .
Ngay trước mặt tôi, Tô Triệt bế Liễu Điệp – lúc này mềm nhũn như cọng bún – lên xe.
Rồi lại bế ta vào căn hộ nhỏ của ta.
Lúc tôi lấy chăn đắp cho ta, vô phát hiện trong chăn có vướng một chiếc áo sơ mi nam.
Áo đã nhăn nhúm, như bị ôm ngủ rất lâu.
Ngón tay tôi khựng lại.
Nếu tôi không nhầm…
Đó chính là chiếc áo mà Tô Triệt bảo là “không hiểu sao lại mất” mấy tháng trước.
Xem ra — thứ cảm ta dành cho , đâu phải kiểu “em – trai” đơn thuần như tôi vẫn nghĩ.
7.
Hôm đó là lần cãi nhau nghiêm trọng nhất kể từ khi tôi và Tô Triệt quen nhau.
Anh ta , là vì váy của Liễu Điệp bị rách, nên mới tiện tay đưa chiếc sơ mi dự phòng trong xe cho ta che lại.
Tô Triệt tôi, ánh mắt bình thản đến lạnh lùng:
“Lâm Du Cúc, vì một cái áo mà nửa đêm không chịu ngủ, cứ cà khịa mãi như … Em cũng bị rối loạn lo âu à?”
Tôi vừa tủi thân, vừa giận dữ:
“Anh nghĩ đây chỉ là chuyện của một cái áo sao?”
“Đây là chuyện giữa hai người chúng ta, bị một người thứ ba chen vào.”
Anh ta chỉ thản nhiên đáp:
“Lâm Du Cúc, đừng vì thiếu thốn cảm từ nhỏ mà đâm ra kiểm soát quá mức.”
Nói xong liền quay lưng đi ngủ, hơi thở đều đều, nhẹ nhàng như thể chưa có gì xảy ra.
Chỉ còn lại tôi — thao thức cả đêm, không tài nào chợp mắt nổi.
Mãi về sau, tôi mới dần hiểu ra…
Vấn đề lớn nhất giữa chúng tôi, không phải Liễu Điệp.
Mà là — ta chưa từng xem trọng cảm của tôi.
Những điều tôi để tâm, ta luôn coi là chuyện nhỏ nhặt.
Thậm chí còn lấy lý trí áp đặt lên tổn thương của tôi.
Và cũng chính lần đó, lần đầu tiên trong tôi dấy lên ý nghĩ: Có lẽ, nên rời xa rồi.
Sáng hôm sau, hàng xóm gọi điện báo: bà nội tôi đột nhiên ngã bệnh.
Tô Triệt không một lời, lập tức bỏ lại buổi họp quan trọng, đưa tôi quay về N thành.
Bà tôi là người hoài cổ và cố chấp, bao năm nay kiên quyết không chịu dọn đến sống cùng tôi.
Bà bảo, ba mẹ tôi không còn nữa, nên càng phải ở lại ngôi nhà cũ, thay họ giữ gìn nơi đó.
“Giờ thì hay rồi,” bà thở dài, “đến lúc bệnh rồi, cháu bà cũng chẳng ở gần để mà chăm.”
Tô Triệt nắm lấy tay tôi.
“Bà sẽ không sao đâu, đừng lo.”
Anh ta ở bên cạnh tôi và bà suốt cả quá trình:
Giúp tôi lấy số, khám bệnh, lấy thuốc — chu đáo, cẩn thận đến lạ thường.
Xong xuôi mọi việc, ta khẽ nắn các ngón tay tôi,
Nụ dịu dàng như gió xuân:
“Cưới đi. Sau khi cưới, mình khuyên bà dọn về sống cùng nhé?”
Có lẽ chính cái khoảnh khắc ấm áp ấy khiến tôi mủi lòng,
Bất giác gật đầu, “Được.”
Bây giờ nghĩ lại, con đừng nên quá dễ cảm .
Chỉ cần tưởng tượng thôi: những chuyện hôm đó — nếu không có ta,
Tôi chẳng lẽ lại không tự lo ?
Nhưng cũng phải thừa nhận, Liễu Điệp một chuyện… coi như có ích.
Hôm đó ta cản chúng tôi đi đăng ký kết hôn,
Thì ra lại là quyết định đúng đắn nhất.
Bằng không, giờ tôi đã thành người từng kết hôn rồi.
8.
Sáng hôm sau, tôi vừa bước chân vào công ty,
Điện thoại đã rung lên báo tin nhắn WeChat.
“Đồ dính người”:
“Anh vừa xuống máy bay, mà… muốn gặp em thì phải sao đây?”
Tôi trả lời cực nhanh:
“Bò ngựa cũng phải đi . Tối gặp.”
Anh ta gửi lại một sticker mặt mếu ấm ức.
Khóe môi tôi khẽ cong lên, không nhịn mà bật .
Đồng nghiệp bên cạnh thì thầm:
“Du Cúc, chị còn nổi à? Việc đến nơi rồi kìa.”
“Nghe Tô tổng giao dự án của chị cho em khóa dưới kia chủ nhiệm rồi.”
Liễu Điệp?
Tôi đi từ vị trí trợ lý nhỏ bên cạnh Tô Triệt, từng bước nỗ lực để trở thành người phụ trách chính của các dự án.
Nếu là trước đây, chắc tôi đã tức đến phát khóc.
Ai mà không ghét bị “con ông cháu cha” nhảy dù lên đầu mình?
Nhưng giờ thì… tôi sắp nghỉ rồi, cũng chẳng buồn bận tâm nữa.
Đồng nghiệp tỏ vẻ tiếc nuối thay tôi:
“Chị quản lý nhân sự có đỡ cho chị đấy. Cô ta mới tốt nghiệp một năm, còn chị thì dày dạn kinh nghiệm thực chiến rồi.”
“Nhưng mà Tô tổng lại …”
Tôi nhướn mày:
“Nói gì?”
Cô nhún vai:
“Anh ta bảo chị chỉ là có nhiều năm kinh nghiệm hơn thôi, còn Liễu Điệp là du học ngành thiết kế ở trường nghệ thuật danh tiếng quốc tế, khác biệt chứ.”
Rõ ràng là cố đâm chọc tôi vì còn giận chuyện hôm qua.
Tôi lạnh: Hay cho thật.
“Thế… có tin tốt gì không?”
Bạn tôi – Hoan Hoan – tít cả mắt:
“Nghe tên Lý Vân Trị bao giờ chưa?”
Tôi gật đầu:
“Ngựa ô nổi bật nhất giới công nghệ mấy năm nay. Sinh ra trong gia đình bình thường, tự tay dựng cả đế chế – là thần thoại sống trong ngành đấy.”
Quả thật, hồi đại học, Tô Triệt từng nhiều lần nhắc đến Lý Vân Trị với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Anh ta từng thẳng thắn :
“Lý Vân Trị không giống . Anh ít ra còn có vốn liếng từ gia đình chống lưng. Cậu ta thì không — hoàn toàn dựa vào thực lực, đúng là bản lĩnh thật sự.”
Tôi khi đó chỉ :
“Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến em?”
Đồng nghiệp tôi thì đang mắt sáng rỡ khoe:
“Nếu giành hạng mục của đại lão, không chỉ thưởng khủng, mà sau này cái tên Lý Vân Trị trong hồ sơ cũng đủ khiến cả giới nể mặt rồi!”
Tôi bắt đầu hứng thú thật sự:
“Dự án gì thế?”
“Lễ cầu hôn của đại lão vào cuối tháng này.”
Tôi khựng lại:
“Cầu hôn? Tháng sau ta đã cưới rồi mà. Đội ngũ lo đám cưới nghe là top đầu thế giới còn gì?”
“Đúng, đại lão thấy màn cầu hôn trước kia gấp gáp quá, giờ muốn tổ chức lại một buổi thật chỉn chu, thật có ý nghĩa.”
“Thế giới của người ta mình không cần hiểu, hiểu một điều: tốt là kiếm bộn tiền.”
Ừ thì… cũng đúng.
9.
Trong phòng họp.
Liễu Điệp bộ thân mật, gọi trà sữa cho từng người một.
“Giám đốc Lý, trẻ thế này chắc cũng thích mấy món của giới trẻ nhỉ?”
“Chị Du Cúc khi nãy còn bảo nên chuẩn bị trà nóng, chết mất, cái đó là ba em hay uống ấy~”
Người mà mọi người vẫn gọi là “đại lão” – Lý Vân Trị – chỉ khẽ mím môi, tựa lưng vào ghế.
Trán cao, mắt sâu, đường nét sắc lạnh, toát ra vẻ xa cách khiến người ta khó lòng lại gần.
Anh ta không để tâm đến lời của Liễu Điệp, chỉ nhàn nhạt liếc về phía tôi:
“Cho tôi một ly Phổ Nhĩ. Cảm ơn.”
Liễu Điệp rõ ràng bị “vả mặt”, phụng phịu bĩu môi đầy khó chịu.
Tô Triệt , đỡ:
“Không sao, trà sữa để uống.”
Liễu Điệp muốn gỡ điểm trong mắt ban lãnh đạo, liền cố gắng hết sức trình bày phương án của mình.
Nội dung… không tệ. Có chỗ đáng khen.
Nhưng Lý Vân Trị lại không hề nể mặt:
“Quá lý tưởng hóa.”
“Còn phương án khác không?”
Đồng nghiệp liền đẩy tôi ra trước:
“Chị Du Cúc có đề xuất rất tốt.”
Anh ta gật đầu. Tô Triệt cũng không phản đối.
Tôi biết mình bị “đẩy lên bục”, chỉ đành miễn cưỡng nhận lời.
Lý Vân Trị yên lặng nghe tôi trình bày đến hết.
Sau đó vẫn lạnh lùng buông một câu:
“Quá đơn giản. Không phù hợp.”
Liễu Điệp lúc đó rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, mắt cong cong, vẻ mặt như vừa gỡ gạc lại một trận.
Tôi không phục, đáp thẳng:
“Giám đốc Lý, không thể thay vợ mình quyết định hết mọi chuyện . Tôi nghĩ ấy sẽ thích phương án này.”
Tô Triệt ngước lên tôi, ánh mắt mang theo một chút khó đoán.
Lý Vân Trị đột nhiên bật .
Người không hay mà lên, lại khiến bầu không khí trở nên… kỳ lạ.
Không ai đoán nổi — ta đang vui hay không vui?
“Là tôi cầu hôn, đâu phải vợ tôi cầu hôn tôi.”
“Nếu ấy đã biết hết rồi, thì còn gì gọi là bất ngờ nữa?”
Nói xong, ta liền dứt khoát quay mặt đi, không tôi thêm lần nào.
Tựa lưng vào ghế, ta tiếp lời, giọng trầm rõ ràng:
“Dù thời gian hơi gấp, tôi không muốn qua loa với người sẽ vợ mình.”
“Phương án này… Tổng giám đốc Tô, có thể đích thân phụ trách không?”
Thì ra, mục tiêu thật sự lại là Tô Triệt.
Tô Triệt suy nghĩ trong chốc lát, rồi chậm rãi :
“Không giấu gì , tôi và cũng đang chuẩn bị tổ chức lễ cưới.”
Nói xong, ta liếc tôi một cái — ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi và Liễu Điệp đều khựng lại.
Lý Vân Trị nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét sang:
“Ồ? Vậy à?”
Tô Triệt vẫn giữ phong thái đúng mực, nhạt:
“Nhưng yên tâm, dù bận thế nào, tôi cũng sẽ sắp xếp thời gian để giúp và vợ tương lai có một lễ cầu hôn đáng nhớ.”
“À đúng rồi, vợ sắp cưới của là vị thiên kim tiểu thư nào ?”
Bạn thấy sao?