Vị Hôn Phu Bận [...] – Chương 1

Chương 1

1

Tôi vừa gửi tin nhắn trong nhóm, điện thoại của Tô Triệt đã gọi đến.

Chính ta là người đơn phương hủy đám cưới, dắt em khóa dưới Liễu Điệp ra nước ngoài “nghỉ dưỡng”.

Bốn tháng qua, đây là lần đầu ta gọi lại cho tôi.

Giọng ta cố hạ thấp, giống như sợ phiền ai đó bên cạnh:

“Lâm Du Cúc, em biết rõ tinh thần ấy không ổn, sao còn cố ý chọc giận?”

“Còn nữa…”

Anh ta ngập ngừng một chút, giọng lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn:

“Gỡ tin xuống đi, không đồng ý cưới vào tháng sau.”

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cau mày khó chịu của ta lúc này.

“Không phải đã rõ trên WeChat rồi sao? Đầu xuân năm sau mới tổ chức.”

Vẫn cái giọng điệu quen thuộc không cho người khác cãi lại.

Trước đây, ta không chỉ là trai tôi, mà còn là sếp tôi.

Có lẽ đã quen với việc tôi “ngoan ngoãn nghe lời”.

“Lâm Du Cúc, em có nghe không đấy?”

Tôi ho nhẹ, đáp:

“Ồ, em đang đếm thời gian.”

“Xin lỗi, quá hai phút rồi, không thu hồi nữa.”

Anh ta thở gấp:

“Gửi lại đi, em chỉ thôi.”

Tôi kinh ngạc kêu lên:

“Tô tổng, đang cái gì thế?”

Anh ta… có phải hiểu lầm rồi không?

Tôi đúng là sắp kết hôn thật.

Nhưng… rể không phải là ta.

2

Tôi bình tĩnh nhắc nhở ta:

“Tô tổng, quên rồi sao? Bốn tháng trước chúng ta đã chia tay rồi.”

Hiện giờ giữa tôi và ta chỉ còn mối quan hệ công việc.

Tôi có thể không cần ta.

Nhưng… tôi không thể không cần tiền.

Chờ vài hôm nữa, sau khi nhận khoản thưởng dự án thuộc về tôi, tôi sẽ lập tức nghỉ việc.

Anh ta không đáp.

Qua điện thoại vẫn có thể nghe thấy đang dỗ Liễu Điệp.

“Sao tỉnh rồi? Anh ồn à?”

“Đừng đi chân đất, sàn lạnh, mang dép vào đi… ngoan.”

Tô Triệt vốn không phải kiểu người dịu dàng chu đáo.

Nhưng Liễu Điệp luôn khiến ta “ lệ”.

Bao gồm cả hôm trước ngày cưới, bốn tháng trước.

Tôi vui vẻ mặc thử váy cưới lần nữa.

Tô Triệt đẩy cửa bước vào, quai hàm siết chặt, ánh mắt nặng nề.

“Tiểu Điệp không muốn kết hôn, ấy lại lên cơn lo âu, trạng không ổn.”

“Du Cúc, tạm hoãn hôn lễ đi.”

Tâm trạng tôi tụt xuống đáy:

“Hủy hôn lễ, rồi sao nữa?”

Tách — tiếng bật lửa vang lên.

“Anh sẽ đưa ấy ra nước ngoài một thời gian… Lễ cưới dời sang đầu xuân năm sau.”

Tôi chết lặng hỏi:

“Tô Triệt, thật sự không biết Liễu Điệp có ý gì với sao?”

Anh ta nhíu mày, nhả ra một vòng khói thuốc:

“Chỉ là em thôi. Nhân dịp ra nước ngoài, sẽ khuyên nhủ ấy tử tế.”

“Dù sao ấy cũng là con mẹ đỡ đầu . Hồi nhỏ mẹ bận, toàn do mẹ ấy chăm sóc.”

“Cho nên… mong em thông cảm.”

Tôi không thông cảm nổi.

Tức quá hóa :

“Nếu ngay cả đám cưới này mà cũng phải chiều ta… chia tay đi.”

Anh ta chẳng thèm để ý đến sự thất vọng tràn ngập trong mắt tôi.

Chỉ nhàn nhạt :

“Du Cúc, hôn lễ phải hoãn lại.”

Tôi không gì thêm.

Chỉ lặng lẽ tháo váy cưới ngay trước mặt ta, rồi dùng kéo cắt vụn.

Anh ta dập tắt điếu thuốc, tay đút túi, đứng im tôi.

“Anh nghĩ em cần bình tĩnh lại.”

Từ đó đến nay, suốt bốn tháng, trừ những lần liên lạc công việc bắt buộc, chúng tôi hầu như không còn chút liên hệ cá nhân nào.

Tôi nghiêm túc chia tay.

Còn ta lại tưởng tôi giận dỗi, lạnh nhạt một thời gian là ổn.

3

Sau khi dỗ dành Liễu Điệp xong, Tô Triệt cuối cùng cũng lơ đãng quay lại cuộc gọi với tôi:

“Lúc nãy em gì?”

Tôi hít sâu một hơi:

“Tô Triệt, chúng ta đã chia tay rồi.”

Đầu dây bên kia lại vang lên giọng ta đang dỗ Liễu Điệp:

“Tiểu Điệp, gió to, đừng đứng cạnh cửa sổ.”

Chút kiên nhẫn cuối cùng của tôi cũng cạn sạch.

Tôi thẳng tay cúp máy.

Anh ta gọi lại.

Tôi để điện thoại chế độ im lặng, ném lên sofa.

Không ngờ một tiếng sau, lại nhận hàng loạt tin nhắn và ba cuộc gọi nhỡ.

Đều là từ một người đàn ông khác đang ở nước ngoài — trong danh bạ tôi đặt là “Đồ dính người”.

“Du Cúc, sau khi cưới mình đi trăng mật ở nước Y nhé?”

“Em vẫn chưa trả lời tin nhắn hả? Anh giận rồi đó.”

“Điện thoại cũng không bắt máy, hơi quá đáng nha.”

“Anh quyết định từ hôm nay bắt đầu chiến tranh lạnh với em!”

Quả nhiên, sau mười phút im lặng, không có thêm tin gì.

Nhưng mười phút sau nữa…

“Thôi rồi, chắc em bận, không trả lời cũng bình thường.”

“Chiến tranh lạnh không phải chuyện đàn ông nên .”

“Chỉ cần em thấy tin nhắn, nhắn lại cho một dấu chấm cũng …”

“Được không?”

Đọc đến đây, suýt nữa tôi bật thành tiếng.

Ai mà tin nổi? Người đàn ông bị đồn là lạnh lùng sắc bén kia, lại có lúc “trẻ con” thế này trong đời sống riêng tư.

Sự phiền não ban nãy do Tô Triệt mang lại, bỗng chốc tan thành mây khói.

Tôi gửi trước một dấu chấm.

Sau đó nhắn thêm:

“Được, nghe sắp xếp.”

Chợt nhớ ra, lúc dọn nhà bốn tháng trước tôi quên mất…

Hộ chiếu vẫn còn để trong tủ quần áo nhà Tô Triệt.

4.

Tan hôm sau, tôi đến lấy hộ chiếu.

Không ngờ người ra mở cửa lại không phải dì giúp việc Dương.

Là Tô Triệt.

Họ… về nước rồi sao?

Anh ta tôi một cái, định bước lên ôm, tôi lùi lại.

Anh cũng không để tâm.

Rồi từ vali kéo ra một đống đồ:

“Đây, quà cho em.”

Ly sứ bản giới hạn, nhẫn kim cương hồng, và một con mèo bông tròn trịa, mềm oặt.

Anh ta , tiện tay nhét hết vào lòng tôi.

Một giọng nữ lanh lảnh vang lên phía sau:

“Quà này là em chọn cùng Triệt đó nha~”

“Anh ấy là kiểu đàn ông thẳng đuột, sao hiểu con tụi mình thích gì.”

Cô ta vừa , vừa sờ lên sợi dây chuyền đang đeo trước ngực – viên kim cương hồng y hệt kiểu tôi cầm, chỉ nhỏ hơn chút.

“Anh Triệt đối với chị Du Cúc tốt thật đó, tặng nhẫn to thế kia. Em chỉ tặng viên tí xíu.”

Tô Triệt bật , đưa tay khều khẽ mũi ta:

“Không phải em thích viên nhỏ này còn gì?”

Liễu Điệp lè lưỡi, bộ đáng .

Tôi chẳng có tâm trạng coi họ biểu diễn ân ái.

“Thích to thì đeo cái nhẫn to vào đi.”

“Rồi ôm mèo bông, uống trà bằng ly bản giới hạn, cả thế giới này là của em luôn đấy.”

Tô Triệt nhíu đôi mày thanh tú:

“Lâm Du Cúc, em nổi nóng với ai ?”

Liễu Điệp cắn môi, cúi xuống đôi dép bông hình thỏ dưới chân.

“Chị Du Cúc, chị giận vì em lỡ mang dép của chị à?”

À… đôi đó tôi định vứt từ đợt dọn nhà cách đây bốn tháng, lại quên mất.

Tôi khẽ :

“Làm sao ? Nếu em thích đi giày cũ của người khác, thì cứ việc.”

Sắc mặt Liễu Điệp tái đi, vành mắt cũng đỏ hoe.

Cô ta kéo vali, bộ muốn rời đi.

“Anh Triệt, hay là… em đi đây, ở khách sạn nào cũng .”

“Em không dám ở nhà nữa đâu.”

“Em không muốn bị gọi là trà xanh, cũng không muốn nghe ai mình đi giày cũ… Mẹ em chắc cũng không muốn em bị người ta chửi như thế.”

Nhắc tới mẹ ta, ánh mắt Tô Triệt tối hẳn lại.

Tuy với Liễu Điệp, rõ ràng ta đang tôi.

“Đi gì mà đi? Nhà này, muốn ai ở thì người đó ở.”

“Du Cúc, Tiểu Điệp sẽ ở đây một thời gian, em có ý kiến à?”

Tôi suýt bật :

“Không có. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.”

Nói rồi tôi quay người bước lên tầng, nhanh chóng tìm hộ chiếu trong đống đồ cũ.

Lúc xuống, Liễu Điệp tôi chằm chằm, ánh mắt đầy cảnh giác.

Tôi thấy , còn tốt bụng dặn:

“Không cần cảnh giác với tôi đâu. Giữa chúng ta bây giờ chẳng còn gì đáng để tranh, kể cả đàn ông.”

Sau đó, tôi ôm nhẹ dì Dương – người giúp việc bao năm nay vẫn luôn chăm sóc tôi tận .

“Cháu đi đây, chắc sẽ không quay lại nữa.”

Tô Triệt nhíu mày, giọng khó hiểu:

“Em định đi đâu?”

Rồi sắc mặt ta tối sầm lại:

“Lâm Du Cúc, em bao nhiêu tuổi rồi mà còn bày trò bỏ nhà đi hả?”

Tôi suýt nữa tức :

“Ai em bỏ nhà đi?”

Dì Dương, người vẫn im lặng từ đầu đến giờ, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng thản nhiên mà cực kỳ sắc bén:

“Thưa cậu, Lâm đã dọn đi từ bốn tháng trước rồi mà.”

“Cậu… không biết sao?”

5.

Tô Triệt còn chưa kịp mở miệng,

Liễu Điệp đã lớn tiếng mắng dì Dương:

“Bác chỉ là giúp việc thôi, sao lại xen vào chuyện chủ nhà như thế?”

“Anh Triệt không biết cũng là bình thường mà. Mới sang nước ngoài mấy hôm thì gặp tai nạn, phải nằm viện điều trị bao lâu cơ chứ.”

“Chị Du Cúc, em thật nhé, chị không quan tâm trai, lại còn giận dỗi bỏ đi, có thấy mình quá trẻ con không?”

Tôi liếc Tô Triệt một cái.

Trên trán ta đúng là có một vết sẹo mới.

Sắc mặt cũng tiều tụy đi ít nhiều.

Anh ta gặp tai nạn thật sao?

Nhưng… thì sao chứ?

Tôi mỉm :

“Thế em có biết, tôi và ta đã chia tay rồi không?”

Ngay trong ngày ta quyết định bỏ rơi tôi, dẹp luôn lễ cưới, để đưa em ra nước ngoài “nghỉ ngơi”.

Ánh mắt Tô Triệt khẽ , không lên tiếng phản bác.

Liễu Điệp ngẩn người, như đang cố gắng phân tích thật giả trong lời tôi .

Tôi không buồn dây dưa thêm, cầm hộ chiếu xoay người bước đi.

Sau lưng, giọng dì Dương vang lên, có phần sốt ruột:

“Cậu chủ… Tiểu Cúc thật sự dọn ra rồi đấy. Cậu không giữ ấy lại sao?”

Tô Triệt thản nhiên:

“Không cần. Vài hôm nữa, ấy sẽ tự quay về.”

Tô Triệt luôn như thế.

Đối với mối quan hệ giữa tôi và ta…

Anh ta lúc nào cũng tin chắc rằng tôi sẽ không thể rời xa mình.

Dù sao thì, tôi đã thầm từ thời trung học.

Cậu thiếu niên áo sơ mi trắng dịu dàng ấy từng là giấc mộng thanh xuân của biết bao – và tôi cũng không ngoại lệ.

Mãi đến đại học, chúng tôi mới thật sự bắt đầu nhau.

Ai ai cũng :

“Lâm Du Cúc không thể rời khỏi Tô Triệt.”

Nhưng thật ra, ý định buông tay… đã âm thầm nhen nhóm từ rất lâu rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...