Vì Hai Cân Dâu [...] – Chương 8

 

8

 

Trương Thành Công từng bước tiến lại gần tôi.

 

Anh ta cúi xuống ngang tầm mắt tôi, ánh mắt không hề có chút cảm .

 

Lúc này tôi mới nhận ra, ta không hề tôi. Thậm chí, có lẽ ta ghét tôi.

 

Tôi chỉ là công cụ để ta chứng minh bản thân. Những năm qua, tất cả chỉ là màn kịch, và tôi đã tin đó là sự thật!

 

Tôi nhắm chặt mắt. Giọng ta vang lên, như từ địa ngục vọng về:

 

"Rõ ràng có thể sống tốt, lại muốn loạn! Đưa về quê để mẹ tôi dạy cách dâu. Tôi sẽ báo cảnh sát rằng mất tích. Cứ yên tâm, quê tôi hẻo lánh, chẳng ai tìm đâu! Còn bố mẹ ? Họ coi thường tôi từ đầu đến giờ. Để họ chịu cảnh mất con cũng là đáng lắm!"

 

Anh ta đưa tay vuốt mặt tôi, từng cái, từng cái một.

 

Tôi cắn răng chịu đựng, cảm giác như có gián bò trên người, ghê tởm không chịu nổi.

 

"Nghỉ lễ tôi sẽ về thăm . Qua vài năm, sẽ quen thôi! Tôi không thể chờ để thấy bò dưới đất dọn phân chuồng đâu."

 

Tôi bất ngờ mở bừng mắt.

 

Dồn hết sức, tôi ngửa đầu và đập mạnh vào miệng ta.

 

Cú va đập giữa xương đầu và răng khiến môi ta rách toạc, máu chảy đầy miệng.

 

Lợi dụng lúc ta đau cúi đầu, tôi liều mạng chạy về phía cửa sổ.

 

Trương Thành Công trói tay tôi chưa kịp trói chân!

 

Tôi đã quan sát trước đó.

 

Khoảng cách từ đây đến cửa ra vào còn xa, cửa sổ thì ngay gần!

 

Hai bước chân, tôi đã lao đến cửa sổ, thò nửa thân người ra ngoài.

 

Tôi dùng chân đạp lên bệ cửa sổ, cố gắng trèo ra.

 

Nhà tôi ở tầng hai, nhảy xuống có thể không chết!

 

Dù sao tôi cũng không thể để Trương Thành Công toại nguyện!

 

Tôi thấy người bên ngoài, miệng bị nhét giẻ, tôi không thể hét lên!

 

Tôi gắng sức, cơ thể vẫn dần tuột xuống.

 

Ngay sau đó, tôi bị Trương Thành Công kéo ngược lại.

 

Anh ta rõ ràng đã bị tôi cho hoảng sợ, gào lên:

 

"Con mẹ nó, muốn chết à? Muốn ngã sảy thai à? Đừng có mơ!"

 

Anh ta túm tóc tôi, vừa đánh, vừa tát mạnh.

 

"Muốn chết? Đẻ con ra rồi chết cũng chưa muộn!"

 

Nhưng lúc này, tôi không còn sợ nữa.

 

Vì vừa rồi, tôi thấy một chiếc taxi dừng trước nhà.

 

Người trên xe ngẩng đầu lên, và chúng tôi bốn mắt giao nhau!

 

Đó là mẹ tôi!

 

Tiếng đập cửa vang lên ầm ầm!

 

"Trương Thành Công! Mở cửa! Tôi đã báo cảnh sát rồi! Mở cửa!"

 

Lần đầu tiên trong cả ngày, tôi thấy sự hoảng sợ và bối rối trên khuôn mặt ta.

 

Rõ ràng ta nhận ra đó là giọng của mẹ tôi.

 

"Rầm! Rầm! Rầm!"

 

Là tiếng rìu đập vào cửa từng nhát mạnh.

 

Tôi bật trong lòng, vì phía sau mẹ tôi, tôi thấy người họ cao 1m9, từng luyện bốc!

 

Trương Thành Công sợ hãi, còn Lưu Quế Mai vẫn gào lên:

 

"Ai thế? Dám cửa nhà tôi!"

 

Bà ta vừa bước lên vài bước thì ổ khóa cửa bị , cả cánh cửa đổ sập xuống.

 

"Aaaaa!" – Lưu Quế Mai hét lên, bị cánh cửa va trúng, ngã lăn ra đất.

 

Anh họ tôi lao vào, thấy tôi, rồi ngay lập tức tung một cú vào mặt Trương Thành Công.

 

Máu bắn tung tóe lên tường!

 

Mẹ tôi chạy đến bên tôi, đầy vẻ đau xót.

 

Bà tháo dây trói, ôm tôi vào lòng, và tôi òa lên khóc nức nở.

 

Tôi biết mà! Tôi biết mẹ sẽ đến cứu tôi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...