4
Giọng Trương Thành Công nghe như đang cố gắng nhẫn nhịn, vừa run rẩy, vừa yếu ớt:
"Thời đại khác rồi mẹ, Huệ Huệ chưa bao giờ phải chịu khổ."
Giọng mẹ chồng đột nhiên trở nên cứng rắn:
"Chưa chịu khổ, bây giờ phải chịu đi! Phụ nữ mà không khổ thì không ra gì! Sau này sinh con, cả nhà trông chờ vào một mình con sao? Con ngày ngày hầu hạ nó à?
"Nó còn dám đá con! Con nên đánh nó một trận ra trò! Bây giờ không chỉnh sửa lại mấy thói hư tật xấu của nó, sau này người chịu khổ chính là con đấy!
Nghe mẹ, ăn cơm đi! Đừng để ý đến nó nữa! Nếu nó còn chưa tỉnh, thì lấy kim châm vào nhân trung, mẹ đảm bảo nó tỉnh!"
Một lúc sau, tiếng bước chân xa dần.
Trương Thành Công ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Tôi chậm rãi mở mắt, cảm giác như mình vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.
—---
Tôi và Trương Thành Công là cùng lớp đại học.
Anh ấy theo đuổi tôi suốt bốn năm trời.
Tôi thích ngủ nướng, ngày nào cũng dậy sớm đi xếp hàng ở căng tin mua bánh bao nhân thịt mang đến cho tôi.
Khi tôi đi thực tập cách trường 20km, đạp xe tới chỉ để mang cho tôi xiên kẹo hồ lô cuối cùng còn sót lại ở cổng trường.
Trong mùa đông, khi trận tuyết đầu tiên rơi, tôi kéo rèm cửa ra và thấy một người tuyết to, bên cạnh là , mặt đỏ ửng vì lạnh.
Tôi biết gia cảnh không khá giả, nếu có 1 đồng, sẵn sàng chi 80 xu cho tôi.
Khi tôi đồng ý hẹn hò với , cả lớp đều ngạc nhiên.
Mọi người rằng đã dùng sự kiên trì "nước chảy đá mòn" để theo đuổi tôi.
Các chàng trai cảm thán: "Quả nhiên, dai như đỉa cũng có tác dụng."
Các thắc mắc: "Cậu bị mù à?"
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi nhau thêm ba năm. Anh ấy chăm sóc tôi rất chu đáo.
Khi cầu hôn, đã dành dụm tiền từ việc thêm để mua một chiếc nhẫn kim cương hơn 10.000 tệ.
Dù viên kim cương rất nhỏ, tôi vẫn cảm đến mức rơi nước mắt.
Lúc đó, tôi tin tưởng tuyệt đối vào một điều:
"Đàn ông, không cần biết ta có bao nhiêu tiền, mà cần biết ta sẵn lòng chi bao nhiêu cho ."
Tôi nghĩ, chỉ cần ấy đối tốt với tôi cả đời, điều kiện kinh tế kém một chút thì có gì quan trọng? Từ từ cùng nhau cố gắng là .
—------
Khi tôi với bố mẹ rằng tôi muốn kết hôn với ấy, mẹ tôi nhất quyết phản đối.
Vì chuyện này, mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ trở nên rất căng thẳng.
Thậm chí, tôi còn đập bàn và với họ:
"Hỏi ý kiến của bố mẹ chỉ là để tôn trọng. Còn kết hôn, không cần sổ hộ khẩu, bố mẹ cản con sao?"
Mẹ tôi, với đôi mắt đầy thất vọng và đau lòng, im lặng hồi lâu không gì.
Cuối cùng, bố mẹ tôi cũng không thắng nổi sự cứng đầu của tôi.
Họ :
"Được thôi, nếu con muốn cưới ta, nhà này sẽ không cho con một xu của hồi môn."
Lúc đó, tôi rất kiêu ngạo. Tôi nghĩ mình chẳng cần tiền của họ.
Nhưng đến ngày tôi kết hôn, bố vẫn đưa cho tôi một chiếc thẻ, thở dài :
"Mẹ con tuy lời cứng rắn, lòng lại mềm. Dù con có hiểu hay không, bà ấy thật sự muốn tốt cho con.
Nhưng bố hy vọng con không chọn sai.
Con à, con là máu thịt của bố mẹ. Làm cha mẹ, thấy con phải chịu khổ, sao mà chịu nổi chứ?
Nhớ, có chuyện gì, hãy tìm bố mẹ đầu tiên."
Lúc đó, tôi rất vui. Tôi nghĩ rằng, trong "trận chiến" với bố mẹ, tôi đã thắng!
Bạn thấy sao?