Tôi mang thai, rất thèm ăn dâu tây.
Mua về hai cân dâu tây, rửa sạch sẽ rồi gọi chồng và mẹ chồng cùng ăn.
Tôi vào phòng thay một bộ quần áo.
Quay lại thì thấy đĩa dâu tây trắng nhởn.
Phần ngon ngọt nhất ở đầu quả thì chồng tôi đã ăn mất.
Phần ngọt vừa ở giữa thì mẹ chồng đã gặm hết.
Bà vừa nhai vừa đẩy đĩa về phía tôi, nước dâu chảy đầy miệng:
"Huệ Huệ, con ăn đi, ngọt lắm đấy!"
Tôi thấy trên phần đuôi quả dâu còn dính mẩu hành hẹ mắc trong kẽ răng của bà.
Tôi lập tức hất tung cái bàn.
Quay người đi ra ngoài, gọi điện cho mẹ ruột:
"Mẹ, con nghe mẹ, đứa bé này bỏ đi!"
---
Tôi thèm ăn dâu tây chuyện này đã cả tuần nay rồi.
Ngày nào Trương Thành Công (chồng tôi) cũng hứa sẽ mua.
Ngày nào sau giờ về, ta cũng nằm vật ra như một con chó chết, chỉ biết một câu:
"Vợ ơi, xin lỗi, quên mất rồi!"
Mẹ chồng đứng bên cạnh thì xót con trai, lo pha nước rửa chân, mang sữa nóng ra, lại còn không quên đá đểu tôi:
"Thứ ngon lành gì mà nhất thiết phải ăn chứ, ngày mai mẹ mua cho!"
Tôi tức điên lên, than thở với Trương Thành Công:
"Mẹ ngày nào cũng mua cho em, mà cả tuần rồi em có ăn đâu!"
Hễ nhắc đến mẹ mình, ta lập tức đổi sắc mặt:
"Bà lớn tuổi như rồi, đến đây chăm sóc em vất vả biết bao, em không thấy xấu hổ khi sai bảo bà sao?"
Nghe ta mà tôi tức muốn nổ phổi:
"Vậy thì để bà ấy về đi, ai cần bà ấy chăm chứ!"
Ánh mắt ta tối sầm, nghiến răng không gì.
Dạo này hai chúng tôi vì chuyện này mà cãi nhau rất nhiều.
Cãi đến phát mệt, phát chán. Bạn thân tôi bảo:
"Nhịn đi, dù sao đó cũng là mẹ ta. Nếu một người đàn ông cưới vợ mà không quan tâm mẹ mình, thì nhân phẩm ta cậu cũng không trông đợi gì đâu."
Tôi ngồi phịch xuống giường, thôi, ngày mai mình tự mua cũng !
---1
Tôi cố ý xin nghỉ , đi sớm nửa tiếng.
Đi đường xa một chút, đến siêu thị mua một hộp dâu tây thật ngon.
Trước đây không thèm đến thế, chắc vì mang thai nên tôi ăn không thứ mình muốn thì cả người khó chịu.
Vừa về đến nhà, mẹ chồng đang ngồi cúi đầu đan giày nhỏ. Tôi với bà rằng bây giờ chẳng ai còn đi giày tự đan nữa.
Bà không nghe, tôi cũng mặc kệ.
Bà vừa ngẩng đầu thấy tôi cầm dâu tây trong tay, liền bắt đầu giọng điệu mỉa mai:
"Cuối cùng cũng mua à? Nhìn kìa, giới trẻ bây giờ sướng thật, muốn ăn gì là có ngay. Chứ thời chúng tôi, một cọng hành cũng phải để lõi hành cho đàn ông, đàn bà thì gặm phần vỏ ngoài."
Tôi lười để ý đến bà, giờ tôi chỉ muốn tránh xa bà ra cho nhẹ lòng.
Đang định đi vào bếp rửa dâu, thì cửa mở, Trương Thành Công về nhà.
Tay không xách gì, giống như một đứa trẻ khổng lồ vô dụng, đứng giơ tay chờ mẹ cởi áo khoác.
"Dự án xong rồi, Huệ Huệ, mấy hôm nay sẽ ở nhà với em."
Tôi ta, lạnh:
"Về sớm , dâu tây của em đâu?"
Anh ta đập trán:
"Quên mất, giờ đi mua nhé."
Mẹ chồng vội kéo ta lại:
"Thôi đừng đi, mệt thế này rồi còn chạy tới chạy lui, thật là chỉ có mẹ mới thương con thôi."
Nói xong, bà quay sang liếc tôi một cái sắc như dao.
Tôi quay người vào bếp, rửa sạch dâu, vội ăn một quả, ngọt quá!
Nhìn xuống, nhận ra mình còn chưa thay quần áo.
Tôi đặt dâu tây lên bàn: "Hai người ăn đi, con ăn không hết nhiều thế này."
Vào phòng thay đồ mặc đồ ở nhà, khi quay ra.
Đĩa dâu tây biến mất!
Chỉ còn lại một đĩa trắng tinh, không còn chút đỏ nào.
Trương Thành Công đã lăn vào phòng việc chơi game.
Mẹ chồng miệng đầy nước dâu, đẩy đĩa về phía tôi:
"Huệ Huệ, con ăn đi, ngọt lắm!"
Bạn thấy sao?