5
Tôi tức đến phát run.
Hôm qua tôi quá giận dữ nên không để ý.
Không ngờ bà ta lại theo dõi tôi.
Bà ta tôi vào khách sạn cùng đồng nghiệp nam, chẳng phải muốn để mọi người trong công ty xa lánh tôi sao.
Có thể thấy rõ, nếu hôm nay không sáng tỏ, tôi sẽ không còn mặt mũi nào ở lại công ty.
May mắn thay, đêm qua tôi đã ngủ ở nhà chị Trần Thiến.
Tôi bước tới.
“Xin lỗi vì đến muộn, có vẻ tôi đã bỏ lỡ một màn kịch hay. Mẹ, mẹ đang gì ?”
Thấy tôi, mẹ chồng có phần bối rối.
Nhưng bà nhanh chóng ngẩng cao đầu.
“Nói gì ư? Không gì khác ngoài chuyện phong lưu của Giang Đường.
“Cô xem, hôm qua cố đòi ly hôn chỉ vì con cua, chạy ra khỏi nhà rồi đi thẳng tới khách sạn, đúng không?
“Tôi không vu oan cho chứ?”
Tôi lạnh, “Không vu oan?”
Tôi kéo ghế, ngồi xuống đối diện bà.
“Tôi đòi ly hôn chỉ vì con cua?
“Sao bà không rằng ba người trong nhà đều không đi , lại chờ tôi về nấu cơm.
“Tôi hai đĩa lớn cua, các người vừa chê tôi hoang phí, vừa tranh thủ khi tôi nấu ăn mà ăn hết sạch?
“Tôi không nên giận à?
“Còn việc vào khách sạn cùng người đàn ông vào cùng phòng, bà có bằng chứng không?
“Hôm qua tôi có vào khách sạn, là gặp chị Trần Thiến, tôi ngủ ở nhà chị ấy. Tòa nhà của chị ấy có thể chứng.
“Chị Trần Thiến là nữ! Mọi người trong công ty đều biết. Bà tôi vào phòng với người đàn ông, bà lấy chứng cứ ra đây!”
Mẹ chồng gì có chứng cứ.
“Tôi rõ ràng thấy vào khách sạn!”
Tôi nhạo: “Vào khách sạn thì nhất định là chuyện xấu sao?”
Mẹ chồng không còn lời nào để .
Đúng lúc đó, chị Trần Thiến bước tới.
“Giang Đường tối qua ở nhà tôi.
“Còn bà, đến công ty chúng tôi ầm lên, ảnh hưởng đến hoạt bình thường của công ty.”
“Bảo vệ, mời bà ấy ra ngoài.”
Mẹ chồng còn định tiếp tục loạn.
“Cũng tại tôi khổ quá. Con dâu tôi là kẻ ác độc, bỏ chồng bỏ con, tôi chỉ là một bà già, mong con dâu hồi tâm chuyển ý…”
Trần Thiến nhạt, “À, và còn bôi nhọ đồng nghiệp của chúng tôi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín công ty. Chờ giấy triệu tập của tòa nhé!”
Mẹ chồng bị dọa sợ.
Bà co rúm lại, mặt mày thảm , “Tôi không ầm lên nữa, thế đã chưa? Tôi sai rồi.”
Lần này đến lượt bà bị hàng xóm chỉ trỏ.
Nhưng Trần Thiến không dễ dàng tha thứ.
“Xin lỗi. Bà là người lớn rồi, nên chịu trách nhiệm cho lời và hành của mình.”
Mẹ chồng sợ hãi, nắm lấy tay tôi.
“Đường Đường, xin con xin giúp mẹ. Con vốn dĩ là người tốt, mẹ cũng gần sáu mươi rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, các con cũng không có mặt mũi đâu.”
Tôi giúp bà ấy sao!
Làm sao có thể!
Trần Thiến là người đứng ra bênh vực tôi, sao tôi có thể khó chị ấy.
“Xin lỗi, bà cũng tôi là kẻ độc ác, nếu tôi cầu xin giúp bà, chẳng phải tát vào mặt bà sao?
“Bà cứ chịu trách nhiệm đi.”
Dưới ánh chỉ trỏ của mọi người, mẹ chồng bị bảo vệ đuổi ra khỏi công ty.
Bạn thấy sao?