4
Kể từ đó, mỗi khi tôi tan thêm, Triệu Dũng đều đưa đón tôi.
Việc ấy bị công ty đuổi vì thương tích, tôi nghe từ cùng phòng của ấy.
Khi tôi tìm đến , vẫn an ủi tôi rằng không trách tôi.
Rõ ràng là do tôi mà bị thương.
Nhiều năm qua, vì muốn trả ơn Triệu Dũng, tôi đã trâu ngựa.
Bao lần tôi thất vọng, nhớ đến ấy ngày xưa, tôi lại tự nhủ cho qua.
Tôi không ngờ, một người dịu dàng như thế, sau khi tôi sinh con, lại trở thành một con người hoàn toàn khác.
---
Tôi kéo vali rời đi.
Mẹ chồng đứng sau lưng mắng: “Cút đi, Giang Đường, rời khỏi nhà tôi rồi, đừng mong quay lại.”
Cánh cửa phía sau vang lên một tiếng rầm.
Điều duy nhất khiến tôi nhẹ nhõm là lương tháng này tôi chưa kịp đưa cho mẹ chồng.
Ra khỏi khu, tôi mới nhận ra mình không có chỗ nào để đi.
Nhà mẹ đẻ tôi ở thành phố Tây, cách thành phố Nam đến hai ngàn cây số.
Tôi định tìm một khách sạn nghỉ tạm một đêm, mai sẽ tìm nhà.
Tình cờ, tôi gặp sếp của mình, chị Trần Thiến, tại sảnh khách sạn.
Chị Trần vừa tiễn đối tác đến khách sạn.
Thấy tôi kéo vali vào lúc đêm khuya, chị không hỏi gì mà mời tôi đến nhà chị ở một đêm.
Ban đầu tôi không muốn phiền chị.
Tôi và chị không thân, bình thường chỉ trao đổi công việc.
Hơn nữa, đồng nghiệp còn chị Trần là người lạnh lùng.
Nhưng chị bảo: “Ai mà không có lúc khó khăn. Nhà tôi có phòng khách, cứ ở phòng đó là .”
Tôi đến nhà chị Trần.
Hôm sau, tôi xin nghỉ để đi tìm nhà.
Nhưng tìm nhà không hề dễ, tìm cả buổi mà không có cái nào phù hợp.
Đến chiều, khi quay lại công ty.
Vừa bước vào tòa nhà, tôi thấy đồng nghiệp ai cũng chỉ trỏ vào tôi.
【Cô ấy là Giang Đường ở phòng kỹ thuật đó sao?】
【Đúng là xinh đẹp thật.】
【Xinh đẹp thì có ích gì? Cuối cùng cũng lăng nhăng với đồng nghiệp nam. Vậy mới , tìm thì đừng chỉ ngoại hình.】
Đến tầng mười, vào phòng kỹ thuật, tôi mới biết chuyện gì xảy ra.
---
Mẹ chồng tôi đang ngồi ở bàn việc của tôi.
Bà ta rất to.
“Con dâu tôi đúng là không phải người đơn giản.
“Hồi đó, con trai tôi ở công ty phần mềm nổi tiếng, vì cứu ta mà bị thương, trở thành tàn phế, mất cả việc .”
“Nói dối nghe còn ngọt hơn hát, bây giờ ấy bám cành cao thì chẳng coi con trai tôi, Triệu Dũng, chẳng ra gì.
“Chỉ vì một con cua mà ấy đòi ly hôn với con trai tôi!”
Tôi tiến lại gần.
Nghe thấy mẹ chồng vẫn đang ba hoa.
“Các người đoán xem tôi thấy gì? Cô ta vừa ra khỏi nhà là vào khách sạn. Tôi thấy ta vào cùng phòng với một người đàn ông.”
Nói đến đây, bà ta dừng lại một chút.
Rồi bà chỉ về phía người đồng nghiệp nam gần tôi nhất.
“Tôi thấy bóng dáng người đàn ông đó giống cậu lắm. Có phải là cậu không?”
Đồng nghiệp nam giật bắn lên.
“Không, không phải tôi, tối qua tôi ở nhà cả đêm, vợ tôi có thể chứng.”
Mẹ chồng bĩu môi, “Không phải cậu à.”
Rồi bà lại chỉ một đồng nghiệp nam khác.
“Không phải cậu, có lẽ là kia, người đàn ông đó tóc hơi hói giống .”
Đồng nghiệp vội vàng giải thích, “Tôi với Giang Đường chưa mấy câu, bà đừng bôi nhọ tôi.”
Bạn thấy sao?