Vì Hai Cân Cua, [...] – Chương 3

3

 

Thì ra là cả gia đình họ bày đặt bộ ngoài mặt như thế.

 

Thì ra là ba người họ không phải không biết đi chợ.

 

Chỉ là những thứ ngon lành họ mua, chưa bao giờ tôi thấy.

 

Họ tranh thủ lúc tôi đi mà bí mật ăn hết.

 

Tôi khổ: “Tôi chưa bao giờ thấy những thứ mà mọi người . Ngoài thời gian ở cữ, nhà này lúc nào tôi cũng là người đi chợ. Mua món gì đắt một chút là bị mẹ chồng ngay...

 

“Họ ăn ngon uống ngọt, chỉ có tôi là người ngoài.”

 

---

 

Hàng xóm tôi với ánh mắt cảm thông.

 

【Bà Triệu ngày nào cũng khoe ở khu rằng bà đối xử tốt với con dâu đến nỗi con dâu nhà tôi cũng ganh tị, đúng là nên cho con dâu tôi xem mà học hỏi.】

 

【Có cần thế không? Thời buổi bây giờ đâu phải là không đủ ăn đến mức phải khắt khe với con dâu như ?】

 

【Quan trọng là cái gì cũng giấu con dâu mà ăn, cuối cùng lại đi ra ngoài là con dâu ăn hết.】

 

【Nhà này thật đáng sợ. Sau này con tôi đi lấy chồng, nhất định phải nhắc nó mở to mắt ra.】

 

【Vợ của Triệu Dũng là người ngoại tỉnh, họ chỉ giỏi bắt nạt người ngoài thôi.】

 

【Loại người này, tuyệt đối không thể ở lại.】

 

Bố chồng mở cửa, vốn định để hàng xóm đứng về phía mình.

 

Muốn ép tôi nhận lỗi.

 

Không ngờ hàng xóm lại không dễ bị lừa như .

 

Tôi từng người một.

 

Bố chồng xưa nay vốn ít , lúc này vẫn yên lặng như mọi khi.

 

Mẹ chồng tức giận đến mức xấu hổ, “Cứ để nó ly hôn đi, tôi xem không có nhà họ Triệu, cái thứ ở quê lên như nó còn ai thèm lấy.”

 

Chồng tôi nắm chặt tay phải.

 

“Đường Đường, tay phải của lại đau rồi. Em còn nhớ không, đã từng vì cứu em mà bị thương ở tay.

 

“Khi đó học giỏi, luôn đứng nhất nhì trong lớp, đã vào công ty lớn, có mức lương cao.

 

“Vì cứu em, không thể lập trình viên nữa. Em đã từng hứa cả đời sẽ tốt với , không bao giờ bỏ . Em quên rồi sao?”

 

Tôi mà như khóc.

 

“Tôi không quên.

 

“Nhưng khi tôi những lời đó, tôi tưởng rằng ít ra , Triệu Dũng, sẽ đối xử chân thành với tôi.

 

“Dù cho tôi nợ , thì năm năm qua tôi cũng đã trâu ngựa trả rồi.”

 

---

 

Triệu Dũng đã cứu tôi.

 

Khi đó chúng tôi còn chưa tốt nghiệp.

 

Triệu Dũng vì khéo léo và lòng mọi người.

 

Khi chúng tôi đang tham gia đợt tuyển dụng mùa thu, ấy đã lãnh đạo trường giới thiệu vào một công ty phần mềm nổi tiếng.

 

Khi đó, cả năm học đều nghe kể về ấy.

 

Anh ấy không chỉ đẹp trai, đối xử với mọi người lại rất hòa nhã.

 

Là người đầu tiên trong lớp tìm việc, hơn nữa là một công ty tốt đến .

 

Phòng của chúng tôi không ít lần bàn tán về người học xuất sắc này.

 

Sau đó, Triệu Dũng bất ngờ theo đuổi tôi.

 

Để cưa đổ tôi, Triệu Dũng mua bữa sáng cho tất cả cùng phòng suốt một tuần liền.

 

Khi ấy tôi còn do dự.

 

Nhưng các cùng phòng đã bị ấy thuyết phục trước, ai cũng khuyên tôi, gặp người tốt như Triệu Dũng thì đừng chọn lựa nhiều nữa.

 

Tôi cũng đã rung .

 

Nhưng tôi là con một.

 

Bố mẹ chỉ có mình tôi.

 

Sau khi tốt nghiệp, tôi định về quê.

 

Tôi từ chối Triệu Dũng.

 

Khoảng hai tuần sau, khi tôi đang trên đường tan thêm, tôi gặp bọn côn đồ đi theo.

 

Tôi bị kéo vào một con hẻm cách trường chưa đầy năm trăm mét.

 

Dù gần trường như thế.

 

Tôi gào thét cầu cứu, không ai đến giúp tôi.

 

Khi tôi tuyệt vọng, chính là Triệu Dũng đã đi ngang qua.

 

Anh ấy có thân thủ nhanh nhẹn.

 

Ba tên côn đồ mà tôi không thoát ra .

 

Bị ấy đánh cho kêu cha gọi mẹ.

 

Đến khi cảnh sát đến.

 

Bọn côn đồ mới bỏ chạy tán loạn.

 

Trước khi bỏ đi, chúng chém vào tay của Triệu Dũng.

 

Trên xe cấp cứu.

 

Rõ ràng Triệu Dũng rất yếu, vẫn với tôi: “Đừng sợ, không sao.”

 

Khoảnh khắc đó, hình ảnh Triệu Dũng trong tôi thật cao lớn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...