Thẩm Thanh Thu bước đến gần, ánh mắt đầy hứng thú dừng trên người tôi, ta mỉm dịu dàng:
“Tống Nghiễn, đáng thật đấy.”
Tống Nghiễn nhíu mày lại, còn đang định đáp lời thì chuông điện thoại vang lên, đánh gãy bầu không khí.
Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài khoảng năm giây, tiếp đó là tiếng giày cao gót vang vội vã, rồi ấy rời đi.
Cô ta vừa bước ra khỏi cửa, điện thoại tôi cũng đổ chuông.
Bác sĩ ở đầu dây bên kia sốt ruột:
“Tình trạng của bà đột nhiên chuyển biến xấu, cần phẫu thuật khẩn cấp ngay lập tức. Bác sĩ mổ chính đã liên lạc rồi, mời người nhà đến ký tên ngay.”
Tôi không kịp một câu với Tống Nghiễn, bắt xe lao thẳng đến bệnh viện.
Nhưng thật không ngờ lúc bước vào hành lang, tôi lại đụng ngay phải Thẩm Thanh Thu.
Cô ấy đang mặc áo blouse phẫu thuật, dường như đang trao đổi gì đó với bác sĩ điều trị chính.
Hả?
Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, tôi nhanh chóng ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật, tiễn bà nội vào phòng mổ.
Thẩm Thanh Thu liếc tôi hai cái, chuẩn bị bước vào theo thì bị tôi gọi lại.
Mắt tôi cay xè, khẩn thiết cầu xin ấy:
“Xin … nhất định phải cứu bà tôi.”
Cô chỉ gật đầu, không một lời, lặng lẽ bước vào phòng mổ.
Khoảnh khắc đó, tôi dường như thấy ánh hào quang thánh nữ tỏa ra từ người ấy.
Sự thật chứng minh tôi đã nhận ấy quá thiển cận.
Nhưng Tống Nghiễn… tôi thật sự không nhầm mà. Sao lại không tin rằng tôi đang lừa chứ?
Anh vội vàng chạy tới, ôm lấy tôi khi tôi sắp khuỵu xuống vì choáng váng và lo lắng.
Anh không giỏi an ủi, lặng im một lúc, rồi nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt tôi, ôm tôi vào lòng, giọng khàn khàn:
“Không sao đâu… Dù gì bà vẫn còn lo cho cháu ngốc này mà.”
Một câu an ủi đó như nhấn nút mở van, nước mắt tôi lập tức trào ra như suối.
Tôi ôm chặt cổ , vừa khóc vừa oán trách.
Bàn tay trên lưng tôi nhẹ nhàng vỗ về, an ủi.
Tôi nắm tay , thút thít:
“Vì sao lại không gì cả?”
Anh cúi người xuống để tôi ôm cho thoải mái hơn, giọng dịu dàng vang lên:
“Anh sợ sai lại em giận.”
“Nhưng… em muốn dỗ dành.”
“Được, nhỏ Trình Vi Hạ muốn dỗ thế nào? Anh sẽ cố gắng học thật giỏi.”
8
Ba tiếng đồng hồ trôi qua trong chớp mắt.
Đèn phòng phẫu thuật chuyển sang màu xanh, tôi lập tức đứng bật dậy khỏi lòng Tống Nghiễn, lao tới nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu hỏi hình.
Bác sĩ điều trị tháo khẩu trang, trên mặt là nụ nhẹ nhõm. Tôi cũng thở phào.
Tôi vừa định mở lời cảm ơn Thẩm Thanh Thu thì lại thấy ấy đi thẳng tới chỗ Tống Nghiễn đang ngồi bất trên ghế.
Trong đầu tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo ấy đã cứu bà nội tôi, nếu giờ ấy muốn tôi chia tay với Tống Nghiễn…
Tôi khổ trong lòng.
Có lẽ… tôi cũng không có quyền từ chối. Dù gì mối quan hệ này vốn bắt đầu từ một lời dối, giờ dừng lại cũng là đúng lúc.
Bác sĩ có thể vào thăm bệnh.
Tôi liếc hai người họ đang trò chuyện cách đó không xa.
Kỳ lạ thật—sao lại có cảm giác như hai người họ đang giương cung bạt kiếm ?
Tôi không nghĩ nhiều, vào chăm sóc bà trước.
Sau khi sắp xếp xong, vừa bước ra khỏi phòng bệnh thì liền thấy một người đang đứng đợi ngoài cửa.
Tống Nghiễn.
Anh như bị chọc giận đến đỏ cả vành mắt, cả người toát ra vẻ bi thương và đáng thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi .
Trong lòng tôi bắt đầu đánh trống dồn dập, nhớ lại ánh mắt thấu mọi chuyện của Thẩm Thanh Thu, đoán chắc là Tống Nghiễn đã biết điều gì đó rồi.
“Tống Nghiễn”
Lời định thú nhận còn chưa kịp ra thì đã bị tiếng nức nở cắt ngang.
Tôi rơi vào vòng tay rộng lớn, nóng rực của .
Chuyện gì đây?
Tôi để mặc ôm, không từ chối, cũng không phản kháng.
“Ai bắt nạt em ?”
“…Là đó,Tống Nghiễn.”
Xong rồi.
Anh biết hết mọi chuyện rồi.
Trong lòng liệu có đang âm thầm lên kế hoạch xử lý tôi không?
Bình luận cũng như vừa mới ùa đến, bắt đầu tranh luận rôm rả như y hệt suy nghĩ trong đầu tôi:
【Nam chính sắp vứt bỏ này để quay về bên nữ chính rồi, tôi ngồi chờ xem drama đây!】
【Đừng vội kết luận, theo con mắt cú vọ của tôi thì không giống đâu. Ai mà chia tay lại còn ôm khóc thút thít như , Tống Nghiễn chắc chắn đã thích Trình Vi Hạ thật rồi.】
【Bà con đừng cãi nữa, giờ chỉ còn Trình Vi Hạ mới có thể cho chúng ta câu trả lời. Nếu ấy bây giờ hôn Tống Nghiễn một cái, phản ứng của ấy là biết ngay chân tướng!】
Cái logic gì trời?
Tôi ổn định lại tinh thần, vừa định đẩy Tống Nghiễn ra để “thực hành thử xem”, thì đột nhiên đã ôm lấy mặt tôi—một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán tôi.
Ẩm ướt mà ấm áp, dịu dàng mà nâng niu, mang theo sự đau lòng và quý trọng.
Cái gì cơ? Sao ta lại nhanh tay hơn mình chứ!
Bạn thấy sao?