Tống Nghiễn có vẻ không ngờ tôi lại “giác ngộ” nhanh đến thế, ngẩn người tôi như bị đóng băng.
Ngón tay tôi lướt nhẹ qua làn da , cảm giác mềm mịn khiến thở dốc từng tiếng khàn khàn, đứt quãng.
Cuối cùng, vì không chịu nổi tốc độ chậm rãi của tôi, hơi nhướng người, chủ đưa bản thân ra trước mặt tôi… càng nhiều hơn.
“Đừng vội mà.”
Tôi vuốt ve thân thể , từ vành tai lướt xuống dưới, dừng lại ngay mép đường nhân ngư.
Lúc này, Tống Nghiễn như vừa bị nước lạnh dội qua người, trán rịn mồ hôi, cả người căng cứng, hai tay ngoan ngoãn đặt trên eo tôi, dáng vẻ như đang chờ tôi thu hoạch.
Tôi cúi sát bên tai , một tay mơn trớn phía trước người :
“Thích không?”
Giọng gần như chạm ngưỡng sụp đổ, khó nhọc đáp lại:
“Thích…”
Tôi hôn nhẹ lên vành tai , còn dịu dàng hơn cả lúc hôn tôi, thì thầm hỏi:
“Thích ai?”
Người phía dưới khẽ run lên, đuôi mắt đỏ đến cực điểm, chịu không nổi mà đáp trong tiếng thở dốc:
“Thích Trình Vi Hạ… Muốn em.”
Lời thẳng thắn khiến tim tôi như đập loạn.
Tôi bật khẽ, những nụ hôn dỗ dành rơi lên khóe mắt, khóe môi, cằm, xương quai xanh, rồi trượt xuống bụng .
“Hạ Hạ…”
Tống Nghiễn gọi tên tôi đầy vội vã, giọng nghẹn ngào xen lẫn nhịp thở dồn dập, gọi hết lần này đến lần khác.
“Được rồi mà, em nhanh thôi—”
Chưa kịp hết câu, môi tôi đã bị chiếm lấy bằng một nụ hôn mãnh liệt như cuồng phong bão táp.
“Hạ Hạ… Anh khó chịu… Đừng dày vò nữa…”
19
Bên ngoài không biết từ khi nào đã bắt đầu mưa.
Trong phòng ngủ, không khí ẩm ướt và ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở.
Tống Nghiễn nhiệt hôn tôi, làn da bị ma sát đến đỏ ửng cả một vùng.
“Hạ Hạ…”
“Ưm… hừm…”
…
【Ai… ai đã chặn tôi ! Tôi muốn xem trực tiếp, tôi sẵn sàng mua VIP, chút tiền này có là gì đâu!】
【A a a a, sao lại không cho tôi xem chứ!】
【Các chị em, ở đây không xem, theo tôi đi, tôi dẫn đường cho!】
Lúc tôi thấy dòng bình luận thì bên ngoài trời đã tối đen.
Tống Nghiễn đang ôm tôi, đút nước cho tôi uống, cổ họng khô rát lập tức dịu lại.
Anh xoa nhẹ phần eo sau của tôi, tôi dựa vào lòng , thả lỏng người, khẽ trách:
“Sao lại hay khóc ?”
Giọng trầm khàn của mang theo chút uất ức và vô tội:
“Anh không biết… không kiểm soát .”
Thôi , dù sao cũng khiến tôi giống như người ăn hiếp người ta .
Rõ ràng người có sức hơn là mà.
Cơ thể đã lau khô, drap giường cũng thay bộ mới, tôi cuộn tròn vào chăn, buồn ngủ đến mức ngáp dài, khẽ dặn:
“Em muốn ngủ rồi đấy.”
Tống Nghiễn nở nụ nhẹ, cầm lấy ly nước tôi uống dở, ngửa đầu uống cạn, sau đó lại leo lên giường, kéo tôi vào lòng.
“Tống Nghiễn,” tôi không nhịn gọi , “ về quê với em thăm bà nhé?”
Hơi thở bên tai khẽ khựng lại, “Anh… có thể sao?”
Tôi dụi đầu vào lòng , nhẹ giọng:
“Dĩ nhiên là có thể rồi, bà còn kể với em một chuyện nữa cơ.”
“Bà , có một đêm, có người quỳ cạnh giường bà, bà giật mình phát hoảng. Người đó vừa khóc vừa van xin bà đừng chết… Nếu không thì Trình Vi Hạ sẽ chẳng còn người thân nào trên đời nữa. Anh đoán xem, người đó là ai?”
Tống Nghiễn ngượng ngùng lên tiếng:
“Là chứ còn ai nữa.”
Ô hô, còn tỏ ra tự hào nữa cơ.
Tôi ngẩng đầu chăm , nghiêm túc hỏi:
“Vậy… có sẵn lòng trở thành người thân thứ hai của em không?”
Anh gật đầu dứt khoát, cúi xuống hôn lên trán tôi một cái, giọng nhẹ nhàng:
“Em là may mắn của .”
Thấy chưa—đây là “người thân” mà tôi tự tay chọn lấy.
Họ từng vứt bỏ tôi như món đồ không đáng giá, lại có người xem tôi là báu vật vô giá.
Mong rằng… mỗi người, rồi cũng sẽ tìm hạnh phúc thuộc về mình.
Hoàn
Bạn thấy sao?