Thái tử gia Hồng Kông – Tống Nghiễn – gặp tai nạn xe rồi mất trí nhớ.
Trước cửa phòng bệnh, chen chúc đầy cũ và vị hôn thê của ta.
Tôi âm thầm le lưỡi, nào ngờ lại thấy dòng bình luận nổi lên:
【Tống Nghiễn chắc là Đồng tử phát tài tái thế, phụ nữ nào từng có quan hệ với ta đều cho tiền đuổi đi.】
【Mẹ ta còn phú quý đến mức vô nhân tính, bỏ ra mấy chục triệu chỉ để nhục mạ cũ, giữ chỗ con dâu cho nữ chính.】
Có chuyện tốt luôn à?
Tôi nhét vội hóa đơn viện phí vào túi, xông vào đám đông, hét toáng lên:
“Chồng à, không phải chúng ta đang cãi nhau à? Sao lại đi tái hôn rồi!”
1
Đám đông náo nhiệt lập tức đông cứng lại.
Mấy ở đó trợn mắt đến mức sắp lật ngược cả mí.
Có lẽ là khí thế của tôi quá dữ dội, một phút sau, tôi đã mặt đối mặt với Tống Nghiễn đang nằm trên giường bệnh.
Đầu ta quấn băng, hai tay bó bột, ánh mắt không vui tôi chằm chằm.
Một lát sau, khóe miệng Tống Nghiễn hơi kéo xuống, quay sang trợ lý bên cạnh :
“Bổn thiếu gia mà lại thích loại phụ nữ thế này sao?”
Trợ lý lắc đầu, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Không trách trợ lý không biết, dù sao thì tiếng xấu trăng hoa của Tống Nghiễn cũng lan rộng rồi.
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt, nắm chặt tay ta, dốc hết cảm:
“Chồng ơi, gì đi chứ, em là bảo bối ngọt ngào nhất mà, sao lại quên em ?”
Tống Nghiễn tay tôi, mặt đen sì như đáy nồi.
Trợ lý thấy , vội bước lên kéo tôi ra:
“Cô à, thiếu gia nhà chúng tôi mắc chứng sạch sẽ, không thích người khác đụng vào.”
Tôi giậm chân, đưa tay lau nước mắt.
Sớm biết thế thì tôi đã cưỡng hôn ta luôn rồi, may ra tức quá thì sẽ dùng tiền sỉ nhục tôi thật mạnh.
“Cô mình là tôi, bằng chứng đâu? Không thể ai là người phụ nữ của tôi, tôi đều phải thừa nhận chứ?”
Không phải à?
Bình luận nổ tung:
【Cười chết mất, này từ đâu chui ra ? Không đưa ra bằng chứng thì chờ bị tống ra ngoài đi, Tống Nghiễn là mất trí nhớ chứ đâu phải mất não.】
【Tuy ngoài mặt thì Tống Nghiễn phong lưu đa , với nữ chính thì luôn thủ thân như ngọc, không phải ai cũng lừa đâu.】
【Tôi thấy ta chỉ muốn thừa cơ bám vào hào môn thôi, cho dù Tống Nghiễn đồng ý, mẹ ta cũng tuyệt đối không chấp nhận. Đúng là cóc ghẻ mà mơ ăn thịt thiên nga.】
Tôi không ăn thịt, húp chút canh cũng mà.
Tống Nghiễn trông có vẻ mất kiên nhẫn, ánh mắt ra hiệu cho trợ lý.
Tay vừa bị nắm lấy, tôi lập tức tránh ra, trong lòng giằng co hai giây, rồi ngượng ngùng Tống Nghiễn:
“Chồng à, … mông có một cái nốt ruồi, còn hay năn nỉ em cho em sờ nữa, quên rồi sao?”
2
Nhìn thấy mông của Tống Nghiễn thật ra chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
May là không bị ta bắt tại trận.
Hôm đó là một buổi chiều nắng đẹp, ở… nhà vệ sinh nam trong trường.
Hai mắt ta trợn tròn như chuông đồng, sau đó lập tức nhận ra mình thất thố, liền gọi trợ lý lại, nhỏ giọng dặn dò gì đó.
Tờ hóa đơn trong túi cọ vào đùi khiến tôi run lẩy bẩy.
Tôi vừa sợ hãi vừa thấp thỏm, há miệng định thêm mấy câu biện hộ.
Giọng của Tống Nghiễn vang lên, mang theo cơn giận đang cố nén:
“Ngồi yên, đừng có khóc, chờ đấy cho tôi.”
Nghiến răng nghiến lợi, trông chẳng khác nào muốn nuốt sống tôi.
Dòng bình luận trôi qua:
【Dám dối à, ta đợi bị tống ra ngoài đi là vừa.】
【Tống Nghiễn ghét nhất là bị lừa dối. Nữ chính lừa ấy ra nước ngoài mà trong lòng ấy vẫn đến chết, tưởng mình là nữ chính chắc?】
Ba phút sau, trợ lý quay lại, trong tay cầm một vật trông như tờ chi phiếu.
Tôi cố nhịn , yên tâm rồi, tiền chữa bệnh cho bà nội đã có, tôi không phải đi mười công việc mỗi ngày nữa rồi.
Trợ lý nhận chỉ thị từ Tống Nghiễn, đưa ánh mắt lo lắng tôi.
Tôi lập tức phối hợp, nghẹn ngào níu kéo:
“Chồng ơi, thật sự không còn em nữa sao? Nhưng em đến chết đi , em còn đặt sẵn tên cho con chúng mình rồi, hu hu hu…”
Chưa kịp khóc mấy tiếng, giọng mất kiên nhẫn liền cắt ngang:
“Khóc xấu chết đi , không hiểu sao lúc trước tôi lại để mắt tới nữa.”
Tôi ngẩn ra một giây, lập tức ngừng khóc, chuẩn bị đưa tay đón lấy tờ chi phiếu sắp bay thẳng vào mặt mình.
Có tiền rồi, bà nội có thể chữa bệnh, tôi cũng có thể yên tâm quay lại trường học.
Ai Tống Nghiễn trăng hoa cơ chứ? Anh ta đúng là một người tốt vô cùng!
Nhưng ngay giây tiếp theo—
“Triệu Trạch, đưa danh sách cho ấy, rồi giải thích kỹ càng từng chi tiết một, không bỏ sót gì.”
Danh sách gì chứ?
Không phải là chi phiếu của tôi sao?
“Còn nữa, không cần hộ lý đâu. Tôi cầu cao, sợ họ không nổi. Dù sao tôi cũng đang ở đây, để ấy chăm sóc tôi là rồi.”
Trợ lý mở tờ danh sách gấp gọn ra, miệng lầm bầm đọc một tràng, mà chẳng có chữ nào lọt vào đầu tôi.
Anh ta đọc xong, Tống Nghiễn gật đầu hài lòng, khóe môi cong lên, ranh mãnh tôi:
“Vậy phiền em rồi, .”
Bạn thấy sao?