8.
Tôi hẹn Giang Thận gặp mặt tại một nhà hàng.
Giang Thận chưa tới, tôi lại bất ngờ gặp Trì Hành Chi trước.
Có vẻ ta đến để bàn chuyện ăn, đi cùng mấy người bước đi đầy khí thế.
Trì Hành Chi vừa thấy tôi liền khựng lại.
Anh ta quay sang vài câu với đám người kia, bọn họ liền lên lầu trước.
“A Ân.”
Trì Hành Chi bước đến, như thường lệ, định đưa tay kéo tôi.
Tôi né tránh.
“Trì tiên sinh, chúng ta đã chia tay rồi.”
Trì Hành Chi dừng lại, như không có chuyện gì: “Đừng giận nữa, A Ân.
“Tuế… Phương Thanh Tuế tôi đã cho rời khỏi đây rồi, sau này ấy sẽ không phiền chúng ta nữa.
“À đúng rồi, tháng sau là sinh nhật em, hay là mình đi Thụy Sĩ? Tôi đã đặt…”
“Trì Hành Chi.” Tôi ngắt lời ta, “Chúng ta đã chia tay rồi.”
Nụ trên mặt Trì Hành Chi lập tức biến mất.
Giọng ta hạ thấp: “A Ân, em nhất định phải như sao?”
Anh ta nắm lấy tay tôi, rất chặt.
Bất chấp tôi vùng vẫy, ta ép tay tôi đặt lên cánh tay mình.
Dưới lòng bàn tay là lớp da sần sùi vì sẹo, sắc mặt tôi vẫn điềm tĩnh.
“A Ân, sao em có thể đối xử với tôi như ?
“Năm đó, tôi suýt c/h/ế/t vì em.”
Tôi xuống cánh tay ta.
Chợt bật : “Trì Hành Chi, một chiêu lặp đi lặp lại thì chẳng còn gì thú vị.”
Trì Hành Chi lập tức cứng đờ.
Anh ta không thể tin nổi ngẩng đầu tôi: “Em gì?”
Tôi rút tay lại: “Bao năm qua, vì vết sẹo này, tôi đã thỏa hiệp với không biết bao nhiêu lần.
“Giờ nghĩ lại, chỉ thấy nực .
“Trì Hành Chi…”
Tôi ngẩng đầu thẳng ta: “Người thật sự cứu tôi khỏi đám cháy năm đó, là sao?”
Trì Hành Chi nghẹn lời, sững sờ.
Gió đêm lướt qua tóc mai, lòng tôi lại bình lặng đến kỳ lạ.
Ngoài nhà hàng, một chiếc taxi dừng lại, một bóng người cao lớn vội vàng bước xuống.
Anh ta thấy tôi, theo phản xạ liền xin lỗi: “Xin lỗi, kẹt xe… em…”
Giọng ta đột ngột khựng lại.
Giang Thận thấy Trì Hành Chi đứng sau tôi.
“Là ?”
Trì Hành Chi chỉ ngỡ ngàng một giây, lập tức sải bước, túm cổ áo Giang Thận, đẩy mạnh ta vào gốc cây ven đường.
“Mày đã gì với Khúc Ân?!”
Anh ta gầm lên giận dữ: “Mày phản tao? Quên mày từng gì rồi à? Mẹ mày còn đang nằm viện nhà tao, mày dám thế với tao?!”
Sắc mặt Giang Thận cũng tối sầm.
Anh ta nắm lấy cổ tay Trì Hành Chi, dễ dàng gạt tay ta ra.
“Tôi không gì cả.”
Có lẽ Trì Hành Chi không ngờ Giang Thận lại phản kháng, tức đến mức nghẹn họng.
Anh ta tôi, rồi lại Giang Thận.
Bị chọc tức đến bật : “Khúc Ân, thật rẻ mạt, lấy thân báo ân à? Làm triệt để đấy.
“Giang Thận cứu hai lần, cảm phát khóc rồi chứ?
“Nên không đợi nữa mà lao vào lòng hắn?”
Tôi đỏ mắt vì tức, giơ tay tát mạnh ta.
Cái tát này, tôi dùng hết sức, khiến Trì Hành Chi loạng choạng.
Anh ta siết chặt nắm tay, ánh mắt tôi đầy phức tạp.
Anh ta bước lên một bước, Giang Thận nhanh hơn, chắn trước mặt tôi.
Trì Hành Chi khựng lại: “Mày nghĩ tao sẽ đánh ấy?
“Tao ấy bao nhiêu năm, tao sẽ đánh ấy?”
Gương mặt ta vặn vẹo, rít qua kẽ răng:
“Chuyện giữa tao và ấy, mày đừng xen vào!”
Anh ta vung nắm thẳng vào mặt Giang Thận.
Giang Thận chịu hai cú, rồi cũng bắt đầu phản công.
Hai người giằng co dữ dội.
Nhưng rõ ràng, Giang Thận chiếm thế thượng phong.
Lần đầu tiên tôi thấy ta mất kiểm soát như : “Yêu ấy? Vậy mà đi lăng nhăng với người khác?
“Vậy mà lợi dụng ơn cứu mạng, hết lần này đến lần khác khiến ấy tổn thương, rồi lại ép ấy thỏa hiệp?
“Trì Hành Chi, không biết ai cả!”
Trì Hành Chi phản kích: “Mày có tư cách tao à?! Mày biết chắc?! Mày từ lâu đã có ý đồ với Khúc Ân! Tao đã thấy kỳ lạ tại sao mày xông vào đám cháy không chút do dự, vì sao tao chưa thì mày đã nhảy xuống nước cứu ấy…
“Giang Thận, mày thật ghê tởm, thèm muốn tao, mày đúng là thứ chuột bọ trong cống rãnh!”
Tôi lạnh lùng họ đánh nhau, cho đến khi mấy người đi cùng Trì Hành Chi chạy đến, tách hai người ra.
Trì Hành Chi lau khóe miệng dính m/á/u.
Ánh mắt âm trầm Giang Thận, đẩy người đỡ mình ra, chậm rãi đứng thẳng.
Không thêm gì, xoay người bỏ đi.
Nhưng tất cả ở đây đều hiểu rõ.
Anh ta sẽ không buông tha Giang Thận.
Một kẻ không có thân phận, không có bối cảnh, dám khiến ta mất mặt như — Trì Hành Chi sẽ không để yên.
Sau khi đám người đó rời đi, Giang Thận cúi đầu, dùng mu bàn tay lau mặt.
Anh ta tránh ánh mắt tôi.
“Tiểu thư Khúc, tôi còn chút việc, phải đi trước.”
“Việc gì?”
Tôi hỏi.
Anh ta khựng lại, sau đó đáp: “Đến bệnh viện, thủ tục chuyển viện cho mẹ tôi.”
“Đi thôi, tôi đi cùng.”
Tôi kéo tay ta, nhét ta vào xe của mình.
Giang Thận tôi, có phần mơ hồ.
Tôi ném túi hồ sơ trên ghế lái vào lòng ta.
“Đây là hợp đồng ký với nhà họ Trì, giờ vô hiệu rồi.”
Giang Thận kinh ngạc tôi, cúi đầu cẩn thận lật xem tài liệu.
Tôi khởi xe: “Năm đó cứu tôi, đây là hồi báo của tôi.
“Giang Thận, chúc mừng , từ nay là người tự do.
“Anh cũng không cần lo cho mẹ mình nữa. Tuy Khúc gia không còn như trước, mối quan hệ vẫn còn, tôi đã liên hệ một chuyên gia thần kinh, mẹ sẽ chăm sóc tốt nhất.”
Giang Thận im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ .
“Cảm ơn.
“Cũng chúc mừng , cũng tự do rồi.”
Không bị ơn nghĩa ràng buộc, không còn thỏa hiệp vì áy náy.
Ân rõ ràng, sạch sẽ.
Không nợ ai điều gì.
Từ nay về sau, chỉ sống theo ý mình.
Tôi không ngờ, Giang Thận lại hiểu tôi.
Một cảm lạ lướt qua trong tim, tôi mỉm : “Rời khỏi nhà họ Trì rồi, định gì?”
“Tôi muốn… mở một võ quán.”
“Nghe ổn đấy, có đầu mối chưa?”
“Sư phụ từng dạy tôi có liên hệ.”
“Tốt, nếu cần giúp, nhớ tìm tôi.”
Bạn thấy sao?