Vì Em Là Ước [...] – Chương 3

Chương 3

3.
Ánh mắt tôi rời khỏi cánh tay ta, không có ý định vạch trần chuyện này.

“Tôi bị Phương Thanh Tuế đẩy xuống nước.”

Tôi bình thản : “Lúc đó ở trên du thuyền, ta muốn cược với tôi một ván, nếu cả hai cùng rơi xuống nước, sẽ cứu ai…”

Tay Trì Hành Chi cầm quả táo dần siết chặt lại.

“Tuế Tuế không phải người như .”

Tôi không để ý đến lời ta, nốt câu cuối cùng: “Trì Hành Chi, khiến tôi thua rồi.”

Phương Thanh Tuế là thanh mai trúc mã của Trì Hành Chi.

Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ.

Lần đầu tiên tôi gặp Phương Thanh Tuế là vào ngày Trì Hành Chi thi xong đại học.

Lúc đó, tôi là ta, đến tặng hoa, lại thấy một khác lao tới trước, nhào vào lòng ta.

Miệng còn kêu lớn: “Thằng nhóc c/h/ế/t tiệt! Có nhớ tôi không?”

Khi ấy Trì Hành Chi nhanh chóng đẩy ta ra, bước về phía tôi.

Anh ta mỉm giới thiệu tôi với Phương Thanh Tuế.

Còn ánh mắt của Phương Thanh Tuế tôi từ giây phút đó đã mang theo địch ý lờ mờ…

Một năm trước, Phương Thanh Tuế tốt nghiệp đại học.

Cô ta một mình đến Hải Thành tìm Trì Hành Chi.

Sau đó đường đường chính chính dọn vào nhà ta, em, hành thì luôn vượt quá giới hạn.

Mà nguyên nhân của vô số lần cãi vã giữa tôi và Trì Hành Chi, đều bắt nguồn từ ta.

Lòng Trì Hành Chi cũng dần dần nghiêng về phía ta qua những lần tranh cãi.

Họ có nhiều chủ đề chung.

Họ môn đăng hộ đối.

Họ tính cách hợp nhau.

Tôi từng nghe Trì Hành Chi lúc say rượu phàn nàn với : “Khúc Ân ấy à, cái gì cũng tốt, chỉ là quá thanh cao.

“Chọn , vẫn nên chọn kiểu như Phương Thanh Tuế, chơi bời thoải mái hơn.”

Lần đó, tôi và ta cãi nhau suýt chia tay.

Anh ta không ngừng dỗ dành tôi, không ngừng xin lỗi.

Cuối cùng ôm chặt tôi, mắt đỏ hoe, : “Khúc Ân, sáu năm trước liều mạng xông vào đám cháy cứu em, từ lúc đó, đời này không thể quay đầu nữa, chúng ta phải gắn bó cả đời.

“Em không thể vì chuyện nhỏ thế này mà đòi chia tay.

“Khúc Ân, em không thể… vô như .”

Tôi không thoát khỏi vòng tay ta, mặc kệ ta ôm chặt lấy mình.

Chỉ cảm thấy mệt mỏi chưa từng có.

Thật ra, tôi sớm không phân biệt , ở bên ta là vì hay vì ơn nghĩa.

Bên giường bệnh, Trì Hành Chi im lặng rất lâu.

Cuối cùng thở dài: “Đợi Tuế Tuế khỏe hơn, sẽ đưa ấy về Hải Thành.

“A Ân, em đừng giận nữa, không?”

Tôi không gào thét, thậm chí giọng chưa từng nặng hơn một chút.

Chỉ là đang kể lại sự thật, với Trì Hành Chi lại thành vô lý.

Tôi khép mắt, không muốn thêm với ta lời nào.

“Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

“Được, em nghỉ đi.”

Trì Hành Chi đứng dậy định rời đi.

Giang Thận mở cửa cho ta, sau khi Trì Hành Chi đi ra, ta bước vào rất tự nhiên, ôm đi bó hoa bách hợp đặt ở góc phòng.

Đó là bó hoa mà người em của Trì Hành Chi tiện tay để lại.

Trì Hành Chi quay đầu ta: “Cậu gì đấy?”

Giang Thận: “Tiểu thư Khúc không phải dị ứng nhẹ với bách hợp sao?”

Trì Hành Chi như bừng tỉnh: “Phải, suýt nữa tôi quên mất.”

“Cầm đi đi.”

Giang Thận khẽ gật đầu, đang định đi ra thì tôi cất tiếng.

“Giang Thận?”

Anh ta khựng lại, ngẩng đầu tôi, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Tôi ta, khẽ mím môi : “Cảm ơn đã cứu tôi.”

Giang Thận ngẩn ra, yết hầu chuyển nhanh, chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi kéo cửa rời đi.

Ngoài hành lang, Trì Hành Chi đứng đó, ánh mắt Giang Thận hơi tối lại.

Sau khi họ đi, tôi gọi một cuộc điện thoại.

“Chú Tống, giúp cháu điều tra một việc.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...