2.
Trì Hành Chi không phải người Hải Thành, năm 16 tuổi, ta chuyển trường đến đây.
Gia đình ta có tiền, cũng chỉ là có tiền mà thôi.
Tại Trường Trung học Minh Châu – nơi gần như toàn con cháu nhà quyền thế – ta vẫn luôn lạc lõng, chẳng hòa nhập .
Mới nhập học không lâu, có một công tử con quan chế giễu Trì Hành Chi là “phú hộ mới nổi”.
Trì Hành Chi liền lao vào đánh nhau với người ta.
Khi đó tôi lớn hơn họ một khóa, mà công tử bị lôi vào chuyện này lại là người tôi quen, nên đã ra tay kéo hai người họ ra.
Khi ấy, nhà họ Khúc vẫn còn rất có tiếng ở Hải Thành.
Công tử kia vừa thấy tôi liền không dám manh nữa.
Sau khi cậu ta rời đi, tôi thấy khuôn mặt Trì Hành Chi đầy vết bầm tím vẫn bướng bỉnh, trong lòng bỗng cảm thấy cậu thiếu niên này thật đáng thương.
Tôi đưa ta đến phòng y tế, còn mời ta một lon nước.
Trước khi rời đi, tôi lục túi lấy ra một miếng băng dán hoạt hình, dán lên vết xước trên má ta.
“Sau này bớt nóng nảy đi, ở đây chẳng ai chiều nổi tính khí của cậu đâu.”
Anh ta rụt rè kéo nhẹ vạt áo tôi: “Học tỷ… chị tên gì ?”
“Khúc Ân.” Tôi đáp.
Cũng từ ngày hôm đó, bên tai tôi thường xuyên vang lên một giọng .
“Học tỷ Khúc Ân, hôm nay chị đẹp quá.”
“Học tỷ Khúc Ân, em thấy bài viết của chị đăng báo trường rồi! Viết hay lắm!”
“Học tỷ Khúc Ân, tối nay chị có rảnh không? Em biết một nhà hàng siêu ngon.”
Trì Hành Chi bắt đầu quanh quẩn bên tôi.
Bạn học đều ta là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ta chẳng để tâm.
Có cơ hội là lại tìm tôi.
Tình cảm thiếu niên vừa mới nảy nở, lại quá mức mãnh liệt, khiến người khác thấy phiền.
Thật ra tôi vốn không thích ta.
Thậm chí đã từ chối rất rõ ràng nhiều lần, Trì Hành Chi vẫn chẳng bận tâm.
Anh ta vô tư: “Không sao đâu, bây giờ chị không thích em, không có nghĩa sau này cũng không thích.
“Em có thể chờ .”
Nhìn khuôn mặt ngốc nghếch ấy, những lời từ chối lạnh lùng trong lòng tôi cũng chẳng thể nào thốt ra nổi.
Tôi tưởng rằng khi tôi tốt nghiệp, Trì Hành Chi sẽ từ bỏ ý định.
Không ngờ, một tháng trước khi tôi tốt nghiệp, đã xảy ra một chuyện lớn.
Tòa nhà thực nghiệm bốc cháy, cả lớp cuối cấp của chúng tôi bị kẹt trong biển lửa.
Tôi là lớp trưởng, vội vàng chỉ huy các rút lui, bản thân lại trượt chân ngã xuống, không kịp thoát ra.
Tôi co mình trong một góc nhỏ chưa bị lửa lan tới, khói đặc khiến tôi nghẹt thở.
Sóng nhiệt cuồn cuộn ập đến, tôi tưởng đời mình sắp kết thúc tại nơi này.
“Rầm” – một tiếng nổ lớn vang lên, tôi thấy cửa sau bị đá văng ra.
Có người bất chấp tất cả lao đến…
Giữa biển khói và hơi nóng, gương mặt người đó luôn mơ hồ.
Tôi cố gắng giữ tỉnh táo, ý thức lại dần chìm vào mê man.
Sau đó, tôi ngất lịm đi.
Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Trì Hành Chi gục bên giường bệnh của tôi, cánh tay quấn đầy băng trắng.
Khoảnh khắc ấy, sự rung trong lòng tôi không thể diễn tả bằng lời.
Tôi khẽ chạm vào tay ta.
Trì Hành Chi mơ màng mở mắt, ngẩng đầu tôi, ánh mắt lập tức bừng sáng: “Học tỷ Khúc Ân!”
Tôi cánh tay ta: “Là cậu đã cứu tôi sao?”
Trì Hành Chi tôi chăm : “Em không sao là tốt rồi, học tỷ.”
Khi ấy, còn trẻ, cũng là lứa tuổi chưa hiểu rõ .
Một thiếu niên như thế đứng trước mặt .
Thật sự rất khó để không rung .
Như có ai xui khiến, tôi hỏi ta: “Trì Hành Chi, cậu thật sự thích tôi đến sao?”
Anh ta không chút do dự gật đầu, mặt đỏ bừng.
“Vậy chúng ta… thử xem sao.”
Tôi vẫn nhớ rõ đêm hè năm đó.
Cậu thiếu niên nắm tay tôi, gục bên giường bệnh, chỉ vì một câu của tôi mà khóc như một đứa trẻ.
Bạn thấy sao?