12.
Anh ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện.
Đợi xong, tôi mới mơ hồ nhớ lại chuyện đó.
Tôi là con duy nhất trong nhà, từ nhỏ cưng chiều như trứng mỏng.
Chỉ cần hơi đau đầu sổ mũi, cả nhà đã nháo nhác lo lắng.
Năm lớp 11, tôi chỉ vô một câu “chóng mặt”, mà bố đã nhất quyết đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện.
Thậm chí còn hẹn cả bác sĩ chuyên khoa thần kinh giỏi nhất bệnh viện.
Thực ra lúc đó tôi đã không sao, trước uy quyền của bố, tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại.
Ngoài phòng khám, vang lên giọng cầu xin khẩn thiết đầy bất lực của một thiếu niên.
“Tôi muốn gặp bác sĩ Trương, nghe ông ấy là bác sĩ thần kinh giỏi nhất, nhất định có thể cứu mẹ tôi!
“Xin các người, cho tôi gặp ông ấy một lát thôi, chỉ một lát thôi.”
Giọng ấy khiến tôi chạnh lòng.
Tôi lén liếc bác sĩ Trương đang chuyện với bố mình, rồi đứng dậy mở cửa phòng khám.
Thiếu niên không kịp phản ứng, lao thẳng vào, mắt đỏ hoe.
Tôi đồng phục học sinh của cậu ta, liền đẩy về phía bác sĩ Trương.
“Chú Trương, đây là học của cháu, khám cho mẹ cậu ấy đi.
“Cháu không sao rồi, kết quả kiểm tra cũng không có vấn đề gì đúng không ạ?”
Tôi thực sự không muốn nán lại nơi tràn ngập mùi thuốc sát trùng này.
Lại còn hẹn đi dạo phố buổi chiều, càng sốt ruột muốn rời đi.
Tôi viện đại một lý do để chuồn.
“Khúc Ân!”
Bố tôi gọi tôi lại, chỉ vào thiếu niên kia: “Nó thật là con?”
“Thật mà.” Tôi nháy mắt với thiếu niên kia, “Chỉ là khác lớp thôi.”
Bố tôi cũng không nghi ngờ.
Sau khi xác nhận với bác sĩ Trương rằng kết quả khám của tôi bình thường, ông đưa tôi rời khỏi.
Vừa ra đến cửa phòng khám, tôi nghe thấy bác sĩ Trương hỏi thiếu niên bằng giọng thân thiện: “Cháu là học của tiểu thư Khúc sao?”
“…Vâng, bác sĩ Trương, bác có thể khám cho mẹ cháu không? Bà ấy không ổn lắm.”
“Được chứ.”
Tôi không nhịn .
Thiếu niên này cũng không ngốc.
Mượn oai hổ thì sao? Miễn là hữu dụng là .
Ký ức năm đó bỗng sống lại trong tâm trí.
Tôi thấy thật kỳ diệu.
Không ngờ tôi và Giang Thận lại có một quá khứ… thú vị như .
Tôi cúi đầu , rất lâu sau mới ngẩng lên ta.
Giang Thận lảng tránh ánh mắt tôi.
Anh ta vội vàng cầm áo khoác trên ghế sofa, bước nhanh ra cửa.
“Tôi về trước.”
Tôi không ngăn ta lại.
Bóng dáng Giang Thận nhanh chóng biến mất nơi cửa ra vào.
Tôi ngả người xuống sofa, cảm nhận sự thả lỏng hiếm có từ trước tới nay.
…
Chuyện tôi bị tấn công trong bãi xe nhanh chóng đến tai bố tôi.
Ông không không rằng, lập tức đòi báo cảnh sát.
Nói rằng phải bắt Trì Hành Chi.
Tôi vội ngăn lại: “Giờ công ty mình vừa khởi nghiệp, đắc tội nhà họ Trì không đáng.”
Bố tôi mắng Trì Hành Chi một trận tơi bời, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.
“Con không muốn lớn thì bố nghe theo. Nhưng lần này phải nghe lời bố, ngày mai bảo Tống tìm cho con một vệ sĩ thân cận.
“An toàn của con là quan trọng nhất. Thằng Trì Hành Chi dạo này không bình thường đâu.”
Tôi bật : “Được, con nghe bố.”
Bố tôi rời đi, tôi kéo tay áo Tống – trợ lý đắc lực nhất của bố.
“Chú Tống, con muốn đề cử một người với .”
Bạn thấy sao?