Vì Em Là Ước [...] – Chương 1

Chương 1

1.
Tôi im lặng quan sát người đàn ông đó.

Hắn đứng bất phía sau Trì Hành Chi, nét mặt lạnh lùng như một pho tượng.

Mái tóc ướt sũng chải hết ra sau, để lộ vầng trán trơn láng.

Chiếc sơ mi trắng trên người vì dính nước mà trở nên mờ mờ trong suốt, chiếc áo ba lỗ trắng bên trong ôm sát cơ bắp, đường nét rõ ràng.

Khiến khí chất lạnh lùng của hắn càng thêm phần… gợi cảm.

Có lẽ là ánh mắt tôi quá mức trắng trợn, quá mức rõ ràng.

Hoặc cũng có thể do sự nhạy bén nghề nghiệp vượt trội của một vệ sĩ.

Người đàn ông đó đột ngột quay đầu về phía tôi, qua lớp kính trên cửa phòng bệnh, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Giây tiếp theo, ánh sắc bén đầy công kích của hắn lập tức dịu lại, sững người trong thoáng chốc.

Rồi nhanh chóng quay đầu, khẽ gì đó vào tai Trì Hành Chi.

Trì Hành Chi liền đẩy cửa bước vào: “A Ân, em tỉnh rồi à?

“Sao không gọi , nếu không phải A Thận nhắc, còn chẳng hay biết.”

Anh ta bước đến rất tự nhiên, kéo chăn cho tôi cẩn thận.

“Chị dâu.” Anh em của Trì Hành Chi cũng bước lại chào hỏi tôi, “Hôm nay thật sự dọa người quá, may mà tai qua nạn khỏi, chị dâu không sao là tốt rồi.”

“Vậy chị dâu chuyện với Trì đi, em về trước.”

Anh ta chào hỏi qua loa vài câu rồi xoay người rời đi.

Giang Thận mở cửa cho ta, sau đó quay lưng đứng ngoài, lưng thẳng tắp.

Tôi thu lại ánh mắt, về phía Trì Hành Chi.

“Phương Thanh Tuế thế nào rồi?”

Động tác ngồi xuống của Trì Hành Chi hơi khựng lại, rất nhanh đã trở về bình thường.

“Cô ấy tỉnh sớm hơn em một chút, giờ không sao rồi.”

Tôi gật đầu: “Cũng phải, bơi rất giỏi, cứu ấy kịp thời.”

“A Ân…”

Trì Hành Chi nhíu mày: “Đừng vì chuyện này mà giận không? Tuế Tuế và lớn lên cùng nhau, không thể mặc kệ ấy.

“Hơn nữa cũng lập tức bảo Giang Thận nhảy xuống cứu em, hai người đều bình an, chẳng phải tốt sao?”

Tôi lặng lẽ ta, bỗng bật .

“Đúng , đều bình an vô sự.”

Nhưng Trì Hành Chi hình như đã quên mất, Phương Thanh Tuế bơi rất giỏi.

Còn tôi, hoàn toàn không biết bơi.

Thấy sắc mặt tôi không vui, ta bắt đầu nhỏ giọng dỗ dành.

“A Ân, thật sự chỉ xem Tuế Tuế là em .

“Cô ấy bỏ nhà ra đi, tới Hải Thành tìm , đã đồng ý với ba mẹ ấy sẽ chăm sóc ấy.”

Anh ta vừa , vừa xắn tay áo lên lấy quả táo trên bàn.

“A Ân, để gọt táo cho em ăn, đừng giận nữa.”

Tôi cánh tay “vô ” lộ ra của ta, trên đó có một vết sẹo dữ tợn.

Trước đây, mỗi lần giữa tôi và ta xảy ra mâu thuẫn.

Dù tôi có tức giận đến đâu, chỉ cần thấy vết sẹo này, tôi lập tức nguôi ngoai.

Đúng như lời ta vẫn tự hào .

Vì ơn cứu mạng, nên tôi luôn nghe lời ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...