Vì Em Là Ninh [...] – Chương 4

Chương 4

13.

“Anh vừa mới linh tinh cái gì đấy!” Tôi giãy giụa muốn thoát khỏi .

Chỉ cần nhớ đến cảnh vừa rồi Tống Thanh Yến bế tôi đi băng qua cả nhà hàng, khiến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía mình, tôi chỉ muốn lột mặt xuống vứt đi cho đỡ xấu hổ.

Tống Thanh Yến nghe , người khựng lại một chút, sau khi đặt tôi xuống thì mở cửa nhà, kéo tôi vào rồi ép sát tôi lên cánh cửa.

“Ninh Ninh, không thích em đi ăn với người đàn ông khác.”

Hơi rượu trên người nồng nặc hơn khi ở nhà hàng, chẳng lẽ lúc nãy đang bàn chuyện với khách thì vô bắt gặp tôi sao?

Tôi đưa tay đẩy ra một chút, tức tối : “Chuyện của tôi, tôi thích ăn với ai là quyền của tôi!”

“Tại sao? Không phải em thích sao?”

Anh cúi đầu, đôi mắt buồn bã, giọng khàn khàn: “Em không thích nữa rồi à?”

Anh còn dám hỏi à?!

Tôi lập tức lạnh mặt: “Không thích!”

Tống Thanh Yến tôi rất lâu, trong mắt cuộn lên thứ cảm tôi chẳng thể đọc ra. Đột nhiên, như thể đã hạ quyết tâm, không một lời, bắt đầu cởi cúc áo.

Tôi hoảng hốt: “A-, gì thế?!”

Tống Thanh Yến cởi áo ném xuống sàn, mặt lạnh như băng mà giọng lại nghiêm túc đến mức đáng sợ: “Quyến rũ em.”

Q-Quyến rũ thì quyến rũ thật rồi còn gì!

Tôi dán mắt vào cơ thể cực phẩm trước mặt, không tài nào dời mắt nổi, miệng vẫn cố mạnh miệng lắp bắp: “Tôi… tôi không có hứng với mấy trò này đâu! Anh… mặc áo vào ngay!”

Tống Thanh Yến đưa tay nắm lấy tay tôi, giọng khàn khàn mà quyến rũ: “Muốn sờ không?”

Tôi nghẹn họng, nước mắt gần như trào ra… từ khóe miệng. Nhìn chằm chằm bàn tay tội lỗi của chính mình đang từ từ đưa về phía cơ bụng tám múi, ngay lúc chuẩn bị chạm vào thì dừng lại.

Anh tôi chăm , chậm rãi : “Sờ rồi thì phải chịu trách nhiệm đấy.”

Tôi bừng tỉnh, trừng mắt : “Tống Thanh Yến! Rõ ràng , sao còn đến dây dưa với tôi?!”

Cơn bùng nổ bất ngờ khiến thoáng sững người, đôi mắt mang theo bối rối, ngập ngừng hỏi: “Bạn … chẳng phải là em sao?”

Não tôi crash toàn tập. Đơ ra mấy giây vẫn chưa khởi lại .

“Khoan, cho tôi nhắc một chuyện.” Tôi rõ từng chữ: “Tống tiên sinh, chúng ta chưa từng ở bên nhau, nhé?”

Nghe xong câu đó, trong mắt hiện lên sự hụt hẫng và tủi thân: “Em thật sự hết rồi sao? Không cần nữa à?”

Cứu tôi với.

Cảnh này… sao mà quen đến lạ?

14.

Không sai, quả nhiên Tống Thanh Yến say rồi.

Làm loạn một hồi, cuối cùng cũng ngủ yên.

Nghĩ lại hồi tôi say rượu rồi đến nhà sự, chỉ có thể thở dài: Đúng là nhân quả tuần hoàn, ông trời chưa từng buông tha ai.

Nhưng nghĩ kỹ lại những gì nãy giờ hai đứa với nhau, tôi cảm thấy có gì đó rất sai.

Giữa tôi và Tống Thanh Yến… hình như đang có một khoảng cách thông tin không hề nhỏ.

Chờ tỉnh rượu, tôi nhất định phải ngồi xuống rõ ràng với một lần.

Tôi rời khỏi nhà trong trạng cả đêm mất ngủ, đầu óc mơ màng, vừa chợp mắt thì bị đánh thức bởi cuộc gọi lúc sáu giờ sáng.

Là đồng nghiệp gọi đến, giọng gấp gáp.

Nói rằng trong bộ hồ sơ thầu của một dự án tối qua phát hiện có lỗi, giờ đã chỉnh xong, bản in cũng in hết rồi, chỉ còn thiếu dấu mộc và chữ ký của đại diện pháp lý. Mười giờ là hạn chót nộp hồ sơ, họ liên tục không gọi cho Tống Thanh Yến.

Tôi vội vàng trấn an, bảo cứ yên tâm, tôi lập tức đi tìm .

Chạy như bay đến trước cửa nhà , vừa rút chiếc chìa khóa dự phòng mà để lại, vừa mở cửa, đúng lúc nhận tin nhắn từ đồng nghiệp: Tống Thanh Yến đã nhắn lại, sẽ đến công ty ngay.

Tôi thở phào một hơi, đang định rời đi thì bắt gặp Tống Thanh Yến từ phòng ngủ đi ra.

Hình như vừa tắm xong, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, tóc vẫn ướt, từng giọt nước rơi xuống vai, rồi theo rãnh cơ bụng chảy xuống.

Cả hai đứng sững ra.

Cảnh tượng mập mờ tối qua lại ùa về trong đầu tôi như phim tua ngược. Tôi vội quay mặt đi, không dám nữa.

“X-xin lỗi đã phiền.” Tôi lắp bắp định quay người chạy.

Sau lưng liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, rồi cánh tay rắn chắc ôm lấy tôi, hơi thở ấm nóng quấn quanh, khiến tim tôi đập rối loạn. Giọng Tống Thanh Yến khàn khàn, mang theo chút bất lực:

“Ninh Ninh, đừng chạy.”

“Anh… buông tôi ra!” Tôi yếu ớt kháng nghị.

“Không buông. Bây giờ không, sau này càng không.” Giọng vừa dịu dàng vừa kiên định.

“Ninh Ninh, giữa chúng ta có hiểu lầm. Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình em thôi.” Anh cúi đầu, dựa trán lên vai tôi, thì thầm như dỗ dành: “Chờ xong việc, mình chuyện đàng hoàng, không?”

Tim đập mạnh thình thịch, nhịp đập truyền sang cả tôi.

Tôi đầu hàng: “Được.”

Anh đưa tôi về nhà rồi đi .

Tôi bồn chồn chờ tin, vừa gõ điên cuồng nhắn tin cho Giang Thi Tuyết, vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Sau khi nghe xong, ấy gửi liền mấy chục dấu chấm than, kèm một câu:

“Mau đi thay bộ nội y mới cho chị!!!”

“Không! Cậu nghĩ đi đâu thế hả?!” Mặt tôi nóng rần, gõ một loạt icon “lùi lùi lùi”.

Giang Thi Tuyết gửi ngay mấy icon dao chém tới tấp, rồi bắt đầu nhả nguyên chuỗi voice.

“Á á á! Nhanh lên! Mặc vào ngay! Chúng ta phải là những người phụ nữ có sự chuẩn bị, hiểu chưa?!”

Tôi im lặng một lúc.

…Tống Thanh Yến không phải kiểu người như đâu nhỉ?

Nghĩ xong, tôi lặng lẽ lấy bộ nội y đẹp nhất ra.

Sau đó là: tắm nước nóng, tẩy tế bào chết toàn thân, gội đầu, ủ tóc, rửa mặt, đắp mặt nạ…

Ừ, phải là người luôn sẵn sàng trong mọi huống.

15.

Chín giờ tối.

Cuối cùng tôi cũng đợi cuộc gọi từ Tống Thanh Yến, cùng với tiếng chuông cửa dồn dập vang lên.

Tôi gần như bật dậy khỏi ghế sofa để chạy ra mở cửa.

Đứng trước cửa, tôi hít sâu một hơi, vuốt lại tóc, rồi mới xoay nắm cửa.

Cửa vừa mở ra, hương hoa thoang thoảng lẫn với mùi hương mát lạnh quen thuộc từ người ùa vào lòng tôi.

Tôi nhận lấy bó hoa hồng đỏ rực, dịu dàng và có chút ngại ngùng : “Cảm ơn.”

Tống Thanh Yến vừa rảnh tay đã định nhào tới ôm tôi.

Tôi lập tức đẩy ra, nghiêm túc : “Cái này phải tính riêng, trước tiên giải thích cho rõ ràng đã!”

Anh bất lực kéo tôi ngồi xuống ghế, kể lại từng chuyện suốt nửa tiếng.

Nghe xong, tôi thở dài một hơi.

Thằng ngốc này, hôm tôi say rượu tới gõ cửa nhà , sau khi biết tôi cũng thích thì ngay lập tức gọi điện cho chị ruột, hỏi phải gì khi người mình thích… cũng thích mình. Đến đây tôi không nhịn ngắt lời: “Thế sao không nhận luôn đi cho lẹ?”

Anh thở dài, ánh mắt mang theo vẻ trầm tư không dứt: “Ninh Ninh, thật sự không nhớ mình bắt đầu thích em từ bao giờ nữa. Em ở bên quá lâu rồi, trong tất cả những tưởng tượng về tương lai sau này của … đều có em.”

“Vì , rất sợ mất em. Sợ rằng tất cả chỉ là một trò .”

Khi câu đó, ánh mắt dịu dàng, sáng lấp lánh như những vì sao đẹp nhất tôi từng thấy.

Tôi bỗng nghẹn lời, trái tim mềm nhũn, chỉ muốn nghe mãi không dừng.

Anh kể rằng hôm đó chị hỏi người thích có phải là tôi không, xấu hổ nên không phải. Thế là chị cố bày mưu dạy hư, bảo cứ phải lạnh lùng vào, để kia theo đuổi lâu chút mới có giá, nếu dễ dãi quá thì người ta sẽ không trân trọng.

Anh khổ sở , rằng tối qua vừa chất vấn lại chị thì mới biết… chị sớm ra thích tôi rồi. Chị tưởng sắp vì áp lực gia đình mà miễn cưỡng đồng ý ai đó theo đuổi, sợ tổn thương người ta, nên mới cố ý “ dai” một phen.

Tôi mở to mắt kinh ngạc. Nhưng tôi chưa từng tiếp với chị , sao chị lại biết tôi? Còn biết thích tôi nữa…

Dường như đoán tôi muốn hỏi gì, hơi ngại ngùng, dưới ánh mong chờ của tôi, cuối cùng vẫn thở dài rồi thú nhận:

“Anh không hay nhiều, gần như chưa bao giờ kể chuyện trường lớp. Nhưng suốt bao năm qua… người nhắc đến nhiều nhất, là em.”

“Trong phòng còn treo một tấm ảnh — là tấm chụp chúng ta trên sân khấu lần đầu cùng giành chức vô địch khi còn trong đội tranh biện.”

Giọng rất dễ nghe, cứ nhẹ nhàng kể ra từng kỷ niệm rõ ràng. Tôi cuối cùng cũng nhận ra — hóa ra cái “người nhà đã gặp qua” mà đến… chính là tôi trong bức ảnh ấy?

Cái huống hiểu lầm này… thật quá tréo ngoe luôn rồi!

“Vậy tại sao lúc tôi hiểu lầm rồi lạnh nhạt với , cũng không chủ tìm tôi rõ?” Tôi không nhịn lên án.

Anh im lặng, không trả lời.

Tôi bắt đầu giở trò, đưa tay chọc chọc vào mặt , đe dọa: “Không thì tôi không thèm để ý đến nữa!”

Anh bất ngờ kéo tôi vào lòng.

“Vậy ôm rồi .”

Tôi nằm gọn trong lòng , gật đầu đồng ý.

Lúc này mới chịu mở lời, giọng vẫn mang chút do dự: “Anh tưởng chị đúng. Vì đã không kiềm bản thân… nên em mới cảm thấy dễ dàng quá mà hết hứng thú, nên mới quyết định phải lạnh lùng một chút.”

Tên này đúng là đồ ngốc mà.

Tôi nhịn không bật khúc khích.

“Cái buổi xem mắt đó thật ra là do thân tôi lừa tôi đi đấy. Cô ấy thấy tôi bị tổn thương nên kéo tôi ra ngoài gặp người khác cho khuây khỏa.”

“Vậy à? Anh sai rồi.” Tống Thanh Yến xoa đầu tôi, vẻ mặt bất lực lại dịu dàng vô cùng.

“Vậy thì… Ninh,”

Anh cúi xuống tôi, ánh mắt ngập tràn mong đợi:

“Em có muốn ở bên không?”

“Muốn chứ!” Tôi ôm chầm lấy , vui đến mức bật , “Từ giờ, là của em rồi!”

“Ừm.” Anh mỉm đáp, trong mắt như có cả dải ngân hà, “Muốn sờ cơ bụng thì cứ thoải mái.”

Tôi hào hứng ngẩng đầu, hai tay chuẩn bị vươn ra thì đột nhiên ngăn lại, vẻ mặt tinh quái:

“Trước tiên phải gọi một tiếng đã?”

Câu chẳng đầu chẳng đuôi, tôi lại hiểu ngay lập tức.

“Tống Thanh Yến… ca ca?”

“Ừm.” Anh cọ cọ cằm lên đầu tôi, như một mèo vuốt lông đúng chỗ, khẽ: “Gọi thêm lần nữa.”

Tôi không nhịn :

“Gọi một trăm lần cũng !”

“Dù có bao nhiêu lần,”

Anh cúi xuống, hôn lên môi tôi.

“Anh cũng sẽ mãi mãi… đáp lại em.”

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...