Tôi lập tức nhắn lại một chữ “OK”, rồi vội vàng sửa soạn thật xinh đẹp để lên đường.
Lần này tôi không nhầm, gõ đúng cửa.
Cửa mở ra, Tống Thanh Yến đang gọi điện, chỉ gật đầu ra hiệu với tôi.
Tôi ngạc nhiên phát hiện, mặc hẳn một bộ vest trắng rất nghiêm túc.
Anh… coi trọng buổi hẹn này đến thế sao?
Đang mừng thầm thì đưa cho tôi một cái túi.
Nhìn kỹ lại, không phải là… túi của tôi sao!
Là cái tôi để quên ở nhà tối qua!
Vậy là… gọi tôi tới… chỉ để trả lại túi?
Nghĩ đến việc mình mất ba tiếng đồng hồ để trang điểm, tôi lặng lẽ nhận túi, buồn bã chào : “Cảm ơn, bận cứ việc tiếp đi, tôi về trước.”
Sau lưng, “cạch” một tiếng cửa đóng lại.
Tôi sững người một chút, không quay đầu, tức giận đi thẳng, trong lòng âm thầm rủa thầm.
Không mời vào nhà, không mời uống nước, đúng là… vô lễ!
Đang chửi trong bụng thì bị kéo tay lại, tôi quay đầu, thấy Tống Thanh Yến hỏi với vẻ khó hiểu:
“Không phải em bảo muốn ăn cơm sao?”
“Anh đã đặt bàn rồi.” Gương mặt đẹp trai của đầy nghi hoặc, “Giờ em không ăn nữa à?”
06.
Phá án rồi, các đồng chí.
Ăn mặc chỉnh tề là vì vừa họp video xong.
Ăn tối là để bàn công việc.
Một dự án kiểm toán khẩn ở thành phố lân cận vừa khởi , cầu trong vòng hai tuần phải hoàn thành và ra báo cáo.
Tuy nhiên bên đó cũng biết đây là nhiệm vụ quá sức, nên mức thù lao rất hậu hĩnh.
Làm xong đơn này, phần trăm tôi nhận cũng không ít.
Câu chuyện này cho chúng ta một bài học: phụ nữ độc thân, sự nghiệp lên hương.
Đang ăn nửa chừng, chị phục vụ mang ra ít rượu vang, hỏi chúng tôi có muốn mở một chai không.
Tôi còn chưa lên tiếng thì Tống Thanh Yến đã liếc tôi bằng ánh mắt như như không, từ chối thẳng:
“Không cần, ấy không uống .”
Chị phục vụ ngọt ngào khen: “Anh đối xử với tốt thật đấy.”
Tôi khiêm tốn “à” một tiếng, đáp lại: “Không hẳn là vì lý do đó.”
Chị phục vụ hơi đỏ mặt khẽ: “Ơ… không phải thì là gì?”
Hai mắt tôi sáng rỡ!
Người cùng chí hướng đây rồi! Biết là hiểu!
Đáng tiếc cái kiểu hài hước này Tống Thanh Yến không bắt . Anh từ tốn cắt bò bít tết, nghiêm túc hỏi tôi:
“Thời gian gấp, tối nay qua bên đó luôn, em ổn chứ?”
“Dĩ nhiên.” Tôi đồng ý ngay lập tức, trong công việc tôi luôn quyết đoán.
“Ăn xong lái xe đưa em về nhà thu dọn rồi đi luôn.” Tống Thanh Yến ăn xong, tao nhã lau miệng. “Lái xe đi? Tới nơi cũng gần nửa đêm rồi, hôm nay là thứ bảy, khó mà đặt khách sạn lắm.”
Dưới ánh đèn pha lê trong nhà hàng, gương mặt Tống Thanh Yến vẫn thanh tú, điềm tĩnh, một câu tiếp theo của khiến tôi lập tức bùng nổ.
“Ngủ ở nhà .”
07.
Đi công tác kiểm toán nhiều, mà thành phố bên cạnh lại có nhiều đơn vị hợp tác lâu dài.
Thế nên Tống Thanh Yến dứt khoát mua hẳn một căn hộ ở đây.
Cho đến lúc bước vào căn hộ, miệng tôi vẫn chưa ngậm lại nổi.
Đơn vị ủy thác lần này có sổ sách khá nhạy cảm, nên chỉ yên tâm để hai cố vấn lâu năm là tôi và Tống Thanh Yến xử lý.
Ý rất đơn giản: con ở khách sạn một mình không an toàn, hơn nữa thời gian dự án gấp gáp, chúng tôi phải tăng tốc việc, ở chung sẽ hiệu quả hơn.
Tôi lúc đó ngoài mặt vẫn bình tĩnh gật đầu, gật mạnh nữa là khác, thấy hợp lý.
Nhưng trong lòng thì đang nhảy cẫng vì vui!
Tôi sắp ở riêng với hai tuần liền đó trời! Ai mà không háo hức chứ?
“Ninh Ninh, em đi theo gì thế?”
Người trước mặt bất ngờ quay lại.
Tôi không kịp phanh, đâm thẳng vào ngực Tống Thanh Yến.
Giây sau, tôi bị đẩy ra.
Nhìn kỹ lại… À, tới cửa phòng tắm rồi.
Tống Thanh Yến cúi tôi, khóe môi hơi cong, hỏi một cách vô cùng nghiêm túc:
“Tối nay vẫn chưa cho em ăn no à?”
“Ăn no”… vẫn nhớ cái tin nhắn tôi gõ nhầm hôm trước kia!
Thì ra ăn tối hôm nay là để “bồi thường tinh thần” à?
“Ăn no rồi, ăn no rồi.” Tôi gượng hai tiếng, “Tôi tưởng là vẫn đang tham quan nhà cơ.”
Tống Thanh Yến nhướng mày, ngón tay thon dài khẽ giữ vai tôi, nhẹ nhàng xoay tôi sang hướng khác.
“Tham quan kết thúc rồi.” Anh cúi đầu, cằm sượt qua đỉnh đầu tôi, hơi thở ấm áp phả vào tai, giọng vẫn lạnh như ngọc:
“Cô Ninh, tôi sắp đi tắm. Phiền em ra ngoài trước nhé?”
Chẳng lẽ tôi còn dám “không thể” sao?
Tôi lúng búng gật đầu lia lịa, ôm trái tim đang đập loạn lên như trống trận, mặt đỏ bừng chạy khỏi phòng .
Căn hộ này cũng rộng, phòng tôi cũng có phòng tắm riêng.
Tắm xong trong lúc đầu óc vẫn còn bay bổng, tôi vừa nhắn tin cho Giang Thi Tuyết vừa ra phòng khách lấy nước uống.
“Rõ ràng là tôi định đi thả thính Tống Thanh Yến mà, sao lại toàn bị ấy thả ngược thế?”
Cô ấy trả lời rất chi là từng trải: “Thả thính vô hình, hiệu quả chí mạng.”
Nghe có lý! Tôi lập tức hỏi ấy nên gì bây giờ.
Cô ấy gửi tới mấy tấm ảnh cơ bụng. Còn đính kèm: “Xem nhiều trai đẹp vào, khử cảm giác bối rối.”
Tôi lập tức bị một tấm cuốn hút: trai đẹp không lộ mặt, chỉ thấy đôi môi đang cắn vạt áo phông trắng ướt sũng, tám múi bụng nổi bật, nước nhỏ từng giọt trượt xuống, hormone bùng nổ!
Mắt tôi mở to hết cỡ, cái này cái này…
Cái kiểu thần vật thế này sao không gửi sớm cho tôi chứ?
Tôi lại lần nữa, trai đẹp này da trắng, khí chất lạnh lùng, có chút cảm giác giống Tống Thanh Yến.
Nghĩ đến một đóa cao lãnh như mà ra tư thế thế này…
Toàn thân tôi như bốc cháy!
Đang “hề hề” thì đột nhiên trước mắt tối sầm, chẳng thấy gì nữa.
Đồng thời, có một vật lạnh mát nắm lấy tay tôi.
Trong bóng tối yên tĩnh, tim tôi như bị bóp nghẹt, tiếng hét vỡ òa ra khỏi cổ họng—
08.
Đầu óc tôi trong thoáng chốc trống rỗng, vừa hét lên vừa tung một cú thật mạnh.
Cú đập trúng vào một cơ thể rắn chắc.
Một tiếng rên trầm thấp vang lên, người đàn ông lập tức tóm lấy tay tôi khi tôi còn định ra đòn tiếp.
“Là . Mất điện rồi.”
Tôi run rẩy cất tiếng: “Tống Thanh Yến?”
“Ừ, đây. Đừng sợ.” Tống Thanh Yến thuận thế kéo tôi lại gần, nhẹ ôm tôi vào lòng. Bàn tay khô ráo, ấm áp vỗ nhẹ sau lưng tôi, giọng trầm ổn quen thuộc khiến tôi thấy yên tâm hẳn. “Khu thông báo đường ống cần sửa khẩn, mất điện khoảng một tiếng.”
“Vậy… vừa định báo cho tôi, rồi đúng lúc mất điện à?”
“Ừ.” Tống Thanh Yến khẽ đáp, tay vẫn không ngừng vỗ về sau lưng tôi.
Hóa ra… vẫn nhớ tôi sợ bóng tối, cũng nhớ tôi từng nghe rằng vỗ lưng có tác dụng trấn an với tôi. Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, tim cũng yên lại, còn có chút vui vẻ khó thành lời.
Tôi vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi thật dài, toàn thân thả lỏng.
Rồi mới nhận ra, khoảng cách giữa tôi và … thật sự rất gần, gần đến mức gần như dán cả người vào nhau.
Nhìn thấy cơ bụng sát rạt ngay trước mắt, đầu tôi lóe lên một tia sáng kỳ dị.
“Xin lỗi xin lỗi. Có đau lắm không, để tôi xoa cho nhé?”
Bàn tay “nhân hậu” của tôi “thiện chí” đưa thẳng về phía bụng .
Còn chưa chạm tới, tay tôi đã bị nắm chặt lại.
Trong nháy mắt, cả người tôi bị xoay một vòng, lưng áp vào tường, hai tay bị giữ cao quá đầu.
Anh cúi sát, hơi thở gần đến mức có thể cảm nhận rõ.
“Ninh Ninh, em thực sự định xoa cho , hay là định giở trò xấu?”
Trước mắt tôi chỉ còn thấy bóng dáng mờ mờ của , trong bóng tối, mọi giác quan như bị phóng đại.
Tôi căng thẳng đến mức toàn thân run nhẹ, tim đập thình thịch như muốn bay khỏi lồng ngực.
Tôi thử giật cổ tay, lại bị siết chặt hơn.
“Đừng nhúc nhích.” Tống Thanh Yến lại áp sát thêm một chút, giọng vẫn trong trẻo lạnh lẽo như ngọc, lại khàn khàn mơ hồ: “Nói cho rõ đi.”
Cả người tôi như bị thiêu cháy, tư thế này… xấu hổ quá sức chịu đựng…
Tôi cắn răng liều mạng biện minh: “Đừng, đừng hiểu lầm, em thật sự chỉ là… chỉ là định xoa thôi…”
Đến hai chữ cuối cùng, giọng tôi yếu xìu, nhỏ đến mức gần như thì thầm.
“Thật không?” Anh tỏ vẻ đầy hứng thú, rút ra một thứ phát sáng, giơ lên trước mắt tôi. “Vậy cái này là gì?”
Tôi theo phản xạ theo.
Màn hình điện thoại sáng rực, hiện lên chính là ảnh cơ bụng do Tuyết Tuyết gửi.
Và tiếp theo, là những gì tôi nhắn cho ấy.
Vài sticker mắt tim lấp lánh, kèm lời nhắn:
“Á á á Tuyết Tuyết, giống Thanh Yến nhà tớ quá trời luôn á!”
“Thèm muốn thèm muốn ôm ôm hôn hôn các kiểu với Thanh Yến ghê gớm!”
Cứu…
Chôn tôi đi… ngay bây giờ cũng …
Tôi chỉ muốn nhắm mắt, chết giả ngay tại chỗ.
Đúng lúc ấy, ánh sáng từ màn hình điện thoại nhạt nhòa chiếu lên gương mặt Tống Thanh Yến bên cạnh — nét mặt lạnh lùng, cấm dục của hiện lên rõ mồn một. Anh hơi nhướn mày, cằm khẽ nâng, ánh mắt xuống tôi mang theo áp lực không tên.
Rồi bất chợt, giơ tay lên, kéo lỏng cà vạt.
Bạn thấy sao?