Vì Em Là Nhà – Chương 3

CHƯƠNG 3

Cố Hoài Xuyên nhíu mày: “Không , kích thích quá.” Anh đứng dậy đi về phía bếp. “Anh nấu cháo cho em.”

Tôi đi theo đến cửa bếp, thấy lóng ngóng vo gạo.

Anh mở vòi nước quá mạnh, nước bắn ướt nửa bên áo sơ mi.

Thì ra còn chẳng biết dùng nồi cơm điện—ba năm cưới nhau, tôi mà chưa từng phát hiện.

“Để em .” Tôi cầm lấy ca đong. “Tỷ lệ gạo và nước là 1:1.2.”

Anh đứng bên cạnh như muốn gì đó, cuối cùng lại đột ngột ôm eo tôi từ phía sau, cằm tựa lên vai tôi: “Xin lỗi.”

Ba từ ấy khiến nước mắt tôi rơi thẳng vào nồi.

Cố Hoài Xuyên xoay người tôi lại, dùng ngón tay cái lau nước mắt tôi, càng lau lại càng rơi nhiều hơn.

“Đừng khóc.” Giọng run rẩy. “Không tốt cho em bé.”

“Anh biết cái gì không tốt cho em bé?”

“Vừa tra xong.” Anh giơ điện thoại lên, trình duyệt vẫn mở trang “Cẩm nang chăm sóc thai kỳ”, dừng lại ở chương “Quản lý cảm ”.

Tôi bật trong nước mắt, bị tranh thủ hôn nhẹ lên môi.

Nụ hôn ấy mang theo vị mặn của nước mắt, dè dặt và nâng niu, không giống bất kỳ lần nào trong quá khứ.

Khi cháo chín, điện thoại Cố Hoài Xuyên lại vang lên.

Anh màn hình rồi lập tức tắt tiếng. “Vấn đề thanh toán cuối của dự án Lam Hải.” Anh múc cháo ra bát cho tôi. “Để mai tính.”

Tôi chậm rãi húp cháo, ngồi đối diện trả lời tin nhắn công việc.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, hàng mi in bóng mờ nhạt trên gò má.

Tôi chợt phát hiện bên mai phải của có một sợi tóc bạc, nổi bật giữa mái tóc đen.

“Anh có tóc bạc rồi kìa.”

Cố Hoài Xuyên không ngẩng đầu: “Ừ, phát hiện từ tháng trước.”

Anh dừng một chút rồi bổ sung: “Tuần thứ ba em chiến tranh lạnh với .”

Tối hôm đó, khi nằm trên giường, chỉ khẽ ôm tôi lỏng lẻo bằng một tay, như sợ đè trúng bụng tôi.

Tôi xoay người đối diện với : “Nếu hôm nay em không phát hiện có thai…”

“Anh vẫn sẽ kéo em về.” Trong bóng tối, tìm tay tôi. “Tô Niệm, cả đời này chỉ kết hôn một lần.”

Ánh trăng len qua khe rèm, rọi lên khung ảnh trên tủ đầu giường—đó là bức hình chụp ở hồ Thanh Hải trong chuyến du lịch tốt nghiệp đại học, cõng tôi chạy giữa cánh đồng hoa cải, hai đứa rạng rỡ như mấy đứa ngốc.

Tôi rúc sâu hơn vào lòng , bỗng chạm phải vết sẹo trên cổ tay : “Còn đau không?”

Cố Hoài Xuyên không trả lời, chỉ siết chặt vòng tay hơn.

Tôi nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ vang lên từ ngực .

Budding gãi cửa bên ngoài, khe khẽ rên như mè nheo.

“Cho nó vào đi.” Tôi .

Cố Hoài Xuyên xuống giường mở cửa, chó Golden hớn hở nhảy lên giường, cuộn tròn bên chân tôi.

Anh nằm lại bên cạnh, bỗng : “Mai mình đi bệnh viện nhé?”

“Ừ.”

“Sau đó dẫn em đi mua dép chống trượt.”

“Ừ.”

“Phòng em bé mình sửa lại từ phòng đọc hướng Nam không?”

Tôi cuối cùng bật : “Cố Hoài Xuyên, đứa bé còn nhỏ như hạt đậu mà.”

Anh cũng , mũi cọ nhẹ lên đỉnh đầu tôi: “Phải chuẩn bị trước chứ.”

Giọng nhỏ dần: “Lần này, tuyệt đối sẽ không để em một mình nữa…”

Gió đêm lướt qua rèm mỏng, mang theo hương hoa dành dành cuối hạ.

Tôi nắm lấy cổ tay , nơi có vết sẹo ấy, lắng nghe nhịp thở dần đều bên tai, nghĩ—có lẽ hôn nhân là như .

Phải đi qua những hoài nghi và hiểu lầm, mới chạm đến sự thấu hiểu thật sự.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng trong bếp đánh thức.

Budding nằm bên mép giường vẫy đuôi, thấy tôi tỉnh liền ngậm dép lê chạy đến—con chó này khôn lắm, biết rõ trong nhà ai mới là “chủ thật sự”.

Trong bếp, Cố Hoài Xuyên đeo tạp dề ca-rô, đang học theo video trên điện thoại để chiên trứng.

Vỏ trứng vương vãi trên mặt bàn, trứng trong chảo đã cháy đen một nửa.

Anh nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại, trên trán còn dính bột mì: “Dậy gì sớm ? Ngủ thêm chút nữa đi.”

4

“Ngủ thêm chút nữa là ăn trứng cháy đen đấy.” Tôi vươn tay tắt bếp, đầu ngón tay khẽ chạm vào mu bàn tay .

Cố Hoài Xuyên bỗng nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn trên ngón áp út, như đang xác nhận một điều vô cùng quan trọng.

“Đi bệnh viện phải nhịn đói.” Anh buông tay ra, quay người rót sữa. “Anh đã đặt lịch khám lúc 9 giờ.”

Sữa bị hâm quá lâu, mặt trên nổi một lớp váng nhăn nhúm.

Tôi nhấp từng ngụm nhỏ, còn Cố Hoài Xuyên thì ngồi đối diện tôi chằm chằm, ánh mắt nóng đến mức có thể sữa sôi lại lần nữa.

“Đừng nữa.” Mặt tôi nóng ran. “Trên mặt em đâu có hiện que thử thai.”

Anh bất ngờ vươn tay lau vết sữa dính bên miệng tôi, đầu ngón tay dừng lại ở khóe môi hai giây: “Tô Niệm, em còn nhớ năm ba đại học, em sẽ nấu bữa sáng cho cả đời không?”

Tất nhiên là tôi nhớ.

Lúc đó chúng tôi sống chen chúc trong căn phòng trọ bé tí, tôi dùng tiền học bổng mua một cái lò nướng cũ, ngày nào cũng biến tấu đủ kiểu món ăn sáng.

Cố Hoài Xuyên vừa ăn vừa học thuộc luật, có lần còn dính mứt lên cả cuốn “Luật Hợp đồng”.

“Kết quả giờ toàn là nấu cho em.” Anh cúi đầu khuấy ly sữa hỏng. “Ba năm nay …”

Tiếng chuông cửa cắt ngang lời sám hối của .

Là Hứa Trừng, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ đứng ngoài cửa: “Mua cho bà bầu nè!”

Cô ấy lách vào trong, vừa thấy hiện trường bếp núc liền trợn trắng mắt: “Cố Hoài Xuyên, tính cho nổ cái nhà này à?”

Lần hiếm hoi Cố Hoài Xuyên không cãi lại, lặng lẽ dọn dẹp bếp.

Hứa Trừng ghé sát tai tôi thì thầm: “Thật sự hòa rồi à?”

Tôi gật đầu, ấy thoáng lộ vẻ phức tạp: “Thế cậu có biết tối qua—”

“Hứa Trừng.” Cố Hoài Xuyên đột ngột chen vào. “Giúp xem công thức nấu cháo cái này.”

Sau khi Hứa Trừng bị đánh lạc hướng, tôi mới ý đến túi giấy ở lối vào.

Bên trong có dép chống trượt, vitamin cho bà bầu, và một cuốn “Những điều cha sắp có con nên biết”, đánh dấu ở chương “Quản lý cảm thai kỳ”.

Trên đường đến bệnh viện, Cố Hoài Xuyên lái xe cẩn thận như đang chở hàng dễ vỡ.

Đèn đỏ, bất chợt : “Tối qua Hứa Trừng gửi cho hai mươi tin nhắn thoại.”

“Mắng à?”

“Chỉ cách chăm bà bầu.” Khóe môi nhếch lên. “Tin đầu tiên mở đầu bằng ‘Đồ khốn họ Cố’, tin cuối là ‘Nhớ mua hạt dẻ rang cho ấy’.”

Tôi ra ngoài cửa sổ, dòng xe sáng sớm chầm chậm như dải ngân hà.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...